Dù sao đi nữa, mẹ hắn là con người, trong huyết quản hắn chảy một nửa dòng máu loài người. Cả hai thế giới này đều là nhà của hắn.
Nhà sao…
Thẩm Dao Xuyên cảm thấy thật nực cười.
Giao nhân tôn sùng kẻ mạnh, những kẻ chống đối hắn đều đã bị hắn đánh bại, trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Con người thì thâm sâu khó lường, vừa kính sợ vừa dè chừng hắn.
Hắn lớn lên dưới ánh mắt kỳ vọng của tất cả mọi người, trở thành thứ vũ khí hoàn mỹ mà họ mong muốn nhất.
Thế nhưng, hắn chưa từng cảm nhận được chút hơi ấm nào của một mái nhà thực sự.
Giữa sự im lặng hờ hững của hắn, buổi lễ đăng quang dần đi đến cao trào và hồi kết.
Chiếc vương miện khảm ngọc trai và đá quý vừa chạm vào đỉnh đầu hắn liền hóa thành một làn ánh sáng nhàn nhạt, bao bọc lấy hắn. Đó là một dạng pháp thuật trị liệu tinh thần.
Tương truyền từ rất lâu trước đây, tổ tiên loài nhân ngư đều là những bậc thầy chữa lành. Nhưng theo quy luật đào thải khắc nghiệt của tự nhiên, nhân ngư đã tuyệt chủng, giáo nhân ra đời, và sức mạnh trở thành thứ duy nhất có tiếng nói.
Trong làn ánh sáng, một chiếc cúc ngọc trai nhỏ rơi xuống trước mặt hắn, tỏa ra ánh sáng mịn màng dịu nhẹ.
Thẩm Dao Xuyên vừa định đưa tay đón lấy, thì một tiếng "bộp" vang lên.
Một quả trứng giao nhân cỡ lòng bàn tay va vào chiếc cúc, thay thế vị trí của nó, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Trên vỏ trứng, một đoạn đuôi màu cam nhạt lóe qua rồi nhanh chóng rụt trở lại.
Thẩm Dao Xuyên hơi nheo mắt, nhưng không nhìn rõ được sinh vật nhỏ bên trong. Dường như bị giật mình, nó co rút lại thành một khối tròn nhỏ.
Trên vỏ trứng không có dấu ấn hoa văn của cha mẹ nó, có lẽ đây là một quả trứng bị bỏ rơi.
Bỗng nhiên, một bàn tay đưa chiếc cúc đến trước mặt hắn, kèm theo giọng nói mang đầy vẻ hả hê:
"Ê, trùng hợp ghê ha. Nghe nói mỗi giao nhân đều có nghĩa vụ nuôi dạy trẻ con. Dù đứa nhỏ này không có cha mẹ, nó vẫn sẽ được chăm sóc chu đáo để lớn lên, giống như anh vậy đó. Dù sao anh cũng rảnh rỗi rồi, hay là tiện thể chăm nó luôn đi? Cũng có thể gϊếŧ thời gian mà. Tôi thấy hai người các anh có duyên ghê đó."
Một câu nói mà đắc tội hắn đến hai lần — vừa mỉa mai hắn không cha không mẹ, vừa chế giễu hắn là kẻ vô dụng.
Người vừa mở miệng đứng ngay sau lưng hắn, đẩy xe lăn, chính là con trai của cậu hắn — Lạc Trần.