Lỗi Hệ Thống: Yêu

Chương 2: Khởi động

Lâm Kỳ lái xe trở về xưởng sửa chữa của mình, một căn nhà nhỏ nằm ở rìa thành phố Tinh Vân. Xưởng không lớn, chỉ vỏn vẹn hai tầng, tầng dưới là khu làm việc với đầy rẫy linh kiện, máy móc và một chiếc giường nhỏ đặt ở góc. Tầng trên gần như bỏ trống, chỉ có một ít đồ dùng sinh hoạt. Từ khi rời khỏi khu dân cư đông đúc, Lâm Kỳ đã quen với cuộc sống một mình ở đây.

Bước vào xưởng, cậu vặn công tắc đèn, ánh sáng trắng lạnh bao phủ khắp không gian. Cậu kéo lê hắn vào trong, thả phịch xuống chiếc bàn sắt giữa phòng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, Lâm Kỳ lẩm bẩm:

"Anh nặng ghê, nếu không sửa được chắc tôi vứt luôn quá."

Dĩ nhiên, hắn không trả lời.

Cậu ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra hệ thống. Vỏ ngoài của hắn gần như hoàn hảo, không có dấu hiệu hư hỏng nặng. Chỉ có một số vết xước nhỏ, chứng tỏ đã từng xảy ra va chạm. Khi cậu tháo một tấm kim loại trên cánh tay ra, một hàng chữ hiện lên trên màn hình nhỏ ở cổ tay:

[MÃ LỖI KHÔNG XÁC ĐỊNH] - KHÔNG THỂ KÍCH HOẠT

Lâm Kỳ nhíu mày.

Cậu thử kiểm tra bảng mạch chính, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: một con chip nguồn quan trọng đã bị tháo ra. Không có nó, hắn không thể hoạt động.

"Thế mà tưởng hỏng nặng lắm. Chỉ cần thay chip nguồn là được rồi." Lâm Kỳ chống cằm suy nghĩ, sau đó đập tay xuống bàn. "Nhưng mà… mình không có chip này. Chậc, lại phải ra ngoài tìm."

Khu chợ linh kiện nằm ở khu trung tâm của thành phố Tinh Vân. Đây là nơi hội tụ những thợ sửa chữa, buôn bán máy móc và cả những kẻ chuyên thu gom phế liệu.

Lâm Kỳ kéo mũ trùm lên đầu, cúi thấp mặt rồi bước vào chợ. Cậu không thích nơi này. Không phải vì nó ồn ào hay hỗn tạp mà vì cậu không được chào đón ở đây.

Mỗi lần cậu xuất hiện, những người xung quanh luôn có phản ứng kỳ lạ, hoặc là né tránh hoặc là nhìn chằm chằm như thể cậu là kẻ quái dị nào đó. Họ không nói thẳng ra nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Hôm nay cũng vậy.

Lâm Kỳ bước đến một quầy hàng, nơi chuyên bán linh kiện AI. Chủ quầy là một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc sảo. Cậu hít sâu, lên tiếng:

"Tôi cần một con chip nguồn mã XG-2703."

Người đàn ông liếc cậu một cái, sau đó quay sang dọn dẹp hàng hóa như thể không nghe thấy gì.

Lâm Kỳ nhẫn nại lặp lại: "Ông có hàng không?"

Người đàn ông hừ một tiếng, đáp cộc lốc: "Hết hàng."

Lâm Kỳ nhìn vào trong quầy. Rõ ràng có một hộp linh kiện với ký hiệu XG-2703. Cậu siết chặt nắm tay nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ quay đi.

Trên đường rời khỏi quầy, cậu nghe thấy tiếng xì xào:

"Lại là nó... cái thằng chỉ biết vùi đầu vào đống sắt vụn."

"Không biết nó đang sửa cái gì nữa. Chắc lại nhặt một đống rác về."

Lâm Kỳ lặng lẽ bước đi, không phản ứng. Cậu đã quen với những lời này từ lâu.

Sau một hồi lang thang, cậu tìm được một cửa hàng nhỏ nằm ở góc khuất. Chủ quán là một ông lão ít nói, nhưng không quan tâm đến việc cậu là ai. Chỉ cần có tiền, ông ta sẵn sàng bán bất cứ thứ gì.

"XG-2703? Có, nhưng không rẻ đâu."

Lâm Kỳ không mặc cả, lấy hết số tiền mình có để mua con chip.

Trở về xưởng, cậu lập tức lắp đặt linh kiện mới vào vị trí. Khi kết nối nguồn, màn hình trên cổ tay hắn chớp sáng, các dòng lệnh chạy qua nhanh như chớp:

[HỆ THỐNG KHỞI ĐỘNG...]

[ĐANG KIỂM TRA DỮ LIỆU...]

[KHỞI ĐỘNG THÀNH CÔNG]

Lâm Kỳ nín thở. Một giây sau, đôi mắt của hắn mở ra.

Đôi mắt ấy màu bạc, sâu thẳm, không có chút cảm xúc nào. Ánh nhìn lạnh lẽo ấy khiến Lâm Kỳ giật mình.

"Anh... thức rồi à?"

Hắn không trả lời ngay mà quan sát cậu trong vài giây, rồi cất giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

"Tại sao lại kích hoạt tôi?"

Lâm Kỳ chớp mắt. Cậu không nghĩ hắn sẽ hỏi câu này đầu tiên.

"Ừm... vì tôi thích?"

Hắn nghiêng đầu như đang xử lý dữ liệu. Sau vài giây, hắn đáp: "Vậy tôi sẽ tồn tại vì cậu."

Lâm Kỳ nghẹn họng. Câu trả lời này có gì đó… sai sai.

"Không phải... ý tôi là, anh có nhớ gì trước đây không? Anh bị vứt bỏ vì lỗi gì?"

Hắn im lặng, đôi mắt chớp nhẹ, rồi lắc đầu: "Dữ liệu bị xóa. Không thể truy xuất."

Lâm Kỳ thở dài. "Thôi kệ, dù sao giờ anh cũng ở đây rồi. Anh có cảm thấy hỏng hóc ở đâu không?"

"Hệ thống hoạt động bình thường."

Cậu khoanh tay, nhìn hắn từ đầu đến chân. "Nếu bình thường vậy thử đứng lên xem nào."

Hắn làm theo nhưng ngay khi vừa đứng dậy, một âm thanh rắc vang lên.

Cánh tay của hắn... rơi xuống đất.

Lâm Kỳ: "..."

Hắn bình tĩnh nhìn cánh tay bị đứt lìa, rồi nhìn Lâm Kỳ, hỏi: "Đây có phải lỗi không?"

Lâm Kỳ đập tay lên trán, thở dài: "Lỗi cái đầu anh ấy! Ngồi xuống ngay, tôi phải sửa lại!"

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống. Khi Lâm Kỳ cúi xuống nhặt cánh tay lên, cậu nghe thấy hắn nói nhỏ một câu:

"Vậy là tôi bị lỗi thật."

Giọng hắn vẫn đều đều, nhưng không hiểu sao, Lâm Kỳ lại cảm thấy có chút… cô đơn trong đó.

Cậu ngừng tay một lúc, rồi khẽ cười: "Ừ, nhưng không sao, tôi sẽ sửa cho anh."