Lỗi Hệ Thống: Yêu

Chương 1: Người máy phế liệu

Năm 2735. Thế giới đã bước vào kỷ nguyên của trí tuệ nhân tạo và công nghệ sinh học. Các thành phố lớn được bao phủ bởi những tòa nhà chọc trời, những con đường tự động hóa và các cỗ máy phục vụ con người trong mọi lĩnh vực. Phương tiện bay lượn trên bầu trời, hệ thống giao thông thông minh vận hành trơn tru mà không cần con người can thiệp. Robot và AI hiện diện khắp nơi, từ những khu thương mại sầm uất đến các khu dân cư, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.

Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều hoàn hảo. Dù công nghệ có tiên tiến đến đâu, vẫn có những thứ bị bỏ đi, bị xem là phế thải. Các mô hình AI cũ, robot lỗi hoặc không còn giá trị sử dụng sẽ bị thải ra các khu tái chế. Và bãi phế liệu số 79 chính là nơi tập trung tất cả những thứ đó.

Nằm ở rìa thành phố Tinh Vân, bãi phế liệu số 79 là một khu vực rộng lớn, trải dài hàng chục kilomet với những đống kim loại chất cao như núi. Các cần cẩu tự động thỉnh thoảng lại hoạt động, bới móc và phân loại vật liệu. Không khí tràn ngập mùi dầu máy, kim loại cháy khét, thi thoảng còn vang lên tiếng nổ nhỏ từ những cỗ máy tự hủy.

Lâm Kỳ xách theo một cái túi rách, đứng trước cánh cổng sắt méo mó, mắt sáng lên như thể sắp bước vào kho báu. Cậu đã đi tới đây vô số lần, nhưng mỗi lần vẫn không khỏi hào hứng. Trong mắt người khác, đây là một đống rác khổng lồ, nhưng với cậu, nó là thiên đường của những món đồ có thể sửa chữa.

Cậu đeo găng tay, nhanh chóng len lỏi vào giữa đống kim loại, vừa lục lọi vừa lẩm bẩm như có ai đang nghe:

"Coi nào, hôm nay có gì thú vị không?" Cậu lật một tấm bảng mạch gỉ sét, chẹp miệng. "Hỏng nặng quá rồi, tiếc thật."

Một con chip nhỏ trượt khỏi tay cậu, rơi xuống một đống sắt vụn. Cậu cúi xuống nhặt lên, chợt nhíu mày. "Ồ? Có vẻ còn dùng được." Cậu bỏ nó vào túi, rồi tiếp tục lùng sục.

Sau khoảng một giờ đào bới, Lâm Kỳ đứng chống nạnh, phủi phủi bụi trên áo. "Không lẽ hôm nay tay mình kém may mắn?" Cậu cúi đầu nhìn cái túi, chỉ có vài bộ phận lặt vặt, không có gì đáng giá.

Ngay khi đang định bỏ cuộc, một tia sáng bạc lóe lên giữa đống sắt vụn. Lâm Kỳ nhíu mày, tiến lại gần và kéo mạnh một tấm vỏ thép sang bên.

Dưới lớp kim loại lộn xộn là một người máy.

Không phải một cỗ máy chắp vá cũ kỹ, mà là một người máy nguyên vẹn.

Lâm Kỳ tròn mắt nhìn sinh vật trước mặt. Hắn có hình dáng giống con người một cách đáng kinh ngạc—cơ thể thon dài, cân đối, làn da trắng nhạt gần như không có khuyết điểm. Tóc ngắn màu bạch kim phủ nhẹ trên trán, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lạnh lùng không chút tì vết, như một tác phẩm nghệ thuật bị vứt bỏ.

Cậu nuốt nước bọt. Một con robot hình người cao cấp như thế này không thể nào bị bỏ đi một cách đơn giản. Hẳn là hắn đã có lỗi nghiêm trọng nào đó.

Lâm Kỳ ngồi xổm xuống, gõ nhẹ vào má hắn: "Này, anh hỏng chỗ nào rồi? Nói xem nào?"

Dĩ nhiên, không có câu trả lời.

Cậu thở dài, ngồi bệt xuống bên cạnh, lấy ra một chiếc tua vít nhỏ, định mở bảng điều khiển trên cổ tay hắn để kiểm tra. Nhưng khi vừa chạm vào, một dòng chữ mờ nhạt hiện lên trên lớp vỏ kim loại:

[MÃ LỖI KHÔNG XÁC ĐỊNH] - KHÔNG THỂ KÍCH HOẠT

Lâm Kỳ nhíu mày. Một lỗi không xác định? Hệ thống bị khóa sao?

Lý trí bảo cậu rằng nên bỏ mặc người máy này. Nhưng rồi, tính cố chấp của cậu lại nổi lên. "Chậc, anh đẹp trai thế này, bỏ đi thì phí quá… Mà không phải ai cũng có cơ hội vớ được một con robot nguyên vẹn đâu nhé!"

Quyết định xong, Lâm Kỳ đứng dậy, vỗ vỗ tay, rồi cố gắng kéo hắn dậy. Vấn đề là… hắn quá nặng!

"Đồ cục sắt này, anh ăn gì mà nặng thế hả?!"

Sau một hồi vật lộn, Lâm Kỳ thở hồng hộc, cuối cùng cũng kéo lê được hắn về phía chiếc xe cũ kỹ của mình. Trên đường đi, cậu không nhận ra rằng, ngay khoảnh khắc bàn tay mình chạm vào cổ tay hắn, một ánh sáng xanh mờ nhạt thoáng lóe lên trong mắt người máy, rồi nhanh chóng biến mất.

Lúc vừa đặt hắn lên ghế sau, cậu ngồi thụp xuống, lau mồ hôi. "Haizz, đúng là cực quá mà. Không biết anh có nấu cơm được không, nếu được thì mình sẽ tha thứ cho anh!" Cậu lẩm bẩm một cách hài hước, rồi khởi động xe.

Trạm kiểm soát ở rìa thành phố, màn hình lớn hiển thị hàng loạt dòng chữ cảnh báo. Một nhân viên an ninh nhíu mày nhìn báo cáo:

[CẢNH BÁO: MỘT AI NGUY HIỂM ĐÃ MẤT TÍCH]

Gã cau mày, lẩm bẩm: "Một con robot lỗi? Chắc lại là vấn đề bảo trì…"

Gã lướt nhanh qua, không để tâm lắm. Chỉ là một cỗ máy thôi mà, có thể gây ra chuyện gì được chứ?

Lâm Kỳ lái xe về xưởng sửa chữa nhỏ của mình, tâm trạng vô cùng hài lòng. Cậu đã quen sống một mình nhưng giờ có một con robot làm bạn thì cũng không tệ lắm nhỉ?

Dù sao thì… hắn cũng đâu thể tự nhiên mà tỉnh dậy được. Phải không?