Thập Niên 70: Pháo Hôi Ăn Hại

Chương 14

Liễu Thanh Thanh kinh ngạc với độ nhanh gọn trong tay chân của mẹ mình. Đám phụ nữ phía trước đã vây lại thành vòng, toàn mấy người chỉ biết hóng chuyện, chẳng ai định can ngăn.

Cô liếc mắt nhìn hai người phe mình, đứng như tượng gỗ.

Liễu Thanh Thanh đành quay sang người trẻ khỏe hơn:

“Anh, giúp một tay đi.”

“Đàn bà đánh nhau, đàn ông không tiện xen vào…” Tống Cảnh Xuân đáp nhỏ xíu một câu.

Liếc mắt nhìn lại mẹ chồng, bà vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ mắng Trương Đại Cần ăn hϊếp người nhà bà.

...

Thấy đối phương bắt đầu có người xông vào giúp,

Liễu Thanh Thanh xắn tay áo, thôi thì tự mình ra trận vậy.

Dù gì cũng là chuyện vì cô mà ra cả.

Vừa nhảy khỏi xe, cô đã thấy hai người bên kia, một người túm lấy tay mẹ cô, người kia thì vung tay định đánh vào mặt bà.

Liễu Thanh Thanh chớp thời cơ, xông lên túm tóc người đang định đánh mẹ mình, giật mạnh về sau.

“A!” Bên kia đau quá, lập tức ôm lấy đầu.

Không ngờ sức cô mạnh đến vậy, người kia chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ngã ngửa ra đất, lưng đập thẳng xuống nền sỏi, đau điếng.

Mất một người giữ, mẹ Liễu lập tức lật kèo, còn chiếm thế thượng phong.

Liễu Thanh Thanh liếc nhìn người kia đang nằm rêи ɾỉ, tạm thời chắc chưa dậy nổi.

Cô lại dùng chiêu cũ, túm tóc Trương Đại Cần đang lăn lộn với mẹ cô, kéo thẳng dậy.

Có lẽ do viên thuốc nhỏ kia phát huy tác dụng, sức cô tăng lên rõ rệt, kéo một phát mà Trương Đại Cần bật dậy như cái xác bị dựng đứng.

Thật ra sống ngần này năm, cô cũng chưa từng đánh nhau bao giờ. Nhưng từng nghe nói phụ nữ đánh nhau thì cứ túm tóc mà kéo, thế là cả trận chiến cô chỉ làm mỗi việc đó, còn cào, còn véo thì cứ để mẹ cô xử lý.

Hai mẹ con đánh một người, thắng nhanh gọn.

Mẹ Liễu vốn cũng lanh tay lẹ mắt, chiếm được lợi thì rút ngay, nhưng mồm vẫn không tha:

“Đồ con hoang, còn dám nói con gái bà? Bà mà không xé rách cái mặt chó nhà mày thì không phải bà! Đám đĩ già bô lão, lần sau mà còn để bà bắt được, tao lột sạch tụi mày!”

Liễu Thanh Thanh thật sự không hiểu sao mẹ cô lại mê lột đồ người ta như vậy. Mồm thì nói thế, chứ đánh thật thì toàn nhắm vào mặt người ta mà cào.

“Mẹ, cái gì mà ‘đĩ già bô lão’ thế?” Cô nghe biết là không phải lời tốt đẹp gì, nhưng vẫn tò mò.

Mẹ Liễu cười hớn hở: “Ý là đồ rác rưởi chuyên bị chửi.”

Liễu Thanh Thanh…

Cô giơ ngón tay cái lên.

“Chị Liễu à, chị xem này, bọn tôi chỉ qua hỏi thăm con bé thôi, không có ý gì khác, bà Trương miệng mồm vậy thôi chứ không có ác ý đâu.”

“Phải đó, chị đừng giận, bà ta chỉ được cái nói bậy, thôi trời cũng không còn sớm, tôi về nấu cơm đây, không ông nhà tôi lại đói.”

“Phải đấy, tôi cũng về đây.”

“Tôi cũng…”

Mẹ Tống đứng đằng sau nhìn hai mẹ con kia mà ngán ngẩm. Bà ấy thật sự không đỡ nổi kiểu người như thế. Cố nặn ra một nụ cười rồi bước lại gần:

“Bà thông gia à, để tôi bảo thằng cả đi trả xe bò, cũng đến nơi rồi, tôi dẫn Thanh Thảo về trước nhé.”

“Tôi đi với bà.” Mẹ Liễu người dính đầy bụi, mặt còn một vệt xước dài do bị cào, trông rất thảm hại.

Mẹ Tống liếc nhìn bà ấy, cau mày: “Không về thay bộ khác à?”

Mẹ Liễu cúi xuống nhìn rồi phủi phủi: “Không sao, toàn bụi thôi, phủi là sạch.”

Một làn bụi bốc lên, bay thẳng vào mặt mẹ Tống.

Bà ấy lùi liên tục mấy bước, trong bụng chửi thầm: nuôi gà đã bị mất một con, giờ bà này mà còn tới nhà thêm lần nữa chắc mình sống không nổi đến cuối năm.

“Bà thông già này, ngày nào bà cũng tới nhà tôi vậy cũng không hay lắm đâu. Nhà bà còn bao người, không lẽ bỏ hết để lo mỗi đứa con gái đã gả đi?”

“Mà sao chứ? Con gái tôi suýt mất mạng, tôi sợ nó ăn không ngon ngủ không yên!” Ý là bà ấy phải giám sát chuyện ăn uống.