Ánh Mắt Sau Song Sắt

Chương 1

Khương Dạ bước ra khỏi chung cư vào sáng sớm, bầu trời xám xịt như báo hiệu một ngày không mấy dễ chịu.

Thành phố vẫn còn ngái ngủ, nhưng những con đường đã bắt đầu nhộn nhịp.

Tiếng còi xe, tiếng người rao báo buổi sáng, cùng hương cà phê thoang thoảng từ những quán nhỏ ven đường tạo nên bức tranh quen thuộc của đô thị.

Cô kéo cao cổ áo khoác, bước nhanh về phía quán cà phê quen thuộc. Một ngày làm việc dài đang chờ đợi cô ở tòa soạn, và như thường lệ, cô cần một ly cà phê đen để tỉnh táo.

“Như cũ nhé?” Nhân viên pha chế quen thuộc lên tiếng khi thấy cô bước vào.

“Ừ.” Khương Dạ gật đầu, ánh mắt vô thức quét qua kệ báo đặt bên cạnh quầy.

Cô cầm lên một tờ, lướt qua tiêu đề “Trùm tội phạm Lâm Thiên Dực chính thức bị kết án, mạng lưới ngầm đứng trước nguy cơ sụp đổ”.

Trên mặt báo, hình ảnh của hắn xuất hiện đầy kiêu ngạo… một người đàn ông trong bộ vest tối màu, ánh mắt sắc lạnh dù đang bị cảnh sát áp giải.

Hắn không có dáng vẻ của một kẻ thua cuộc, thậm chí còn mang theo một nụ cười nhạt, như thể tất cả đang nằm trong dự tính của hắn.

Môi cô mím chặt, ánh mắt trầm xuống.

Cái tên này đã xuất hiện dày đặc trên mặt báo suốt mấy tháng qua.

Là một phóng viên điều tra, cô không thể không quan tâm đến vụ án này.

Hắn không chỉ là một ông trùm bình thường - mà là kẻ thao túng cả hắc bạch lưỡng đạo, đứng sau hàng loạt vụ rửa tiền, buôn lậu và thậm chí là những vụ mất tích bí ẩn.

Nhưng điều khiến Khương Dạ thấy bất an hơn cả chính là những tin đồn xoay quanh hắn.

Có người nói dù bị bắt, Lâm Thiên Dực vẫn có thể điều khiển mọi thứ bên ngoài nhà tù.

Có người còn khẳng định, hắn đã chuẩn bị trước cho ngày bị bắt, và đây chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn mà thôi.

Khương Dạ khẽ hừ lạnh. Cô không tin vào những lời đồn đoán vô căn cứ. Nếu hắn thật sự còn sức mạnh lớn đến vậy, sao lại để bản thân bị đưa ra tòa một cách công khai?

“Cà phê của cô đây.”

Tiếng nhân viên phục vụ cắt ngang dòng suy nghĩ. Khương Dạ nhận lấy ly giấy, cảm nhận hơi nóng lan tỏa trong tay.

Cô gấp tờ báo lại, nhét vào túi xách rồi rời đi.

Tòa soạn sáng nay bận rộn hơn thường lệ. Tiếng bàn phím gõ lách cách xen lẫn những cuộc thảo luận rì rầm giữa các phóng viên.

Nhưng khi chủ biên đẩy cửa bước vào phòng họp, không khí lập tức trở nên im lặng đến ngột ngạt.