Ảnh Hậu Ẩn Hôn

Chương 3

Nàng lên án, đó là sự tuyệt vọng, cũng là ánh rạng đông của thời đại và văn hóa.

Bộ phim khép lại trong sự bàng hoàng của mọi người. Cái kết bất ngờ, để lại dư vị chưa thỏa mãn, khiến khán giả vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc.

Ở tuổi 23, diễn xuất của Sở Hoan bùng nổ, trở thành tâm điểm bàn luận. Sau khi giành được Ảnh hậu tại giải Kim Hoa, nàng lại tiếp tục tỏa sáng tại Kim Phượng Hoàng, lập cú đúp danh giá, trở thành Ảnh hậu hai lần.

Lễ trao giải vẫn đang tiếp diễn, nhưng tâm trí Sở Hoan đã không còn tập trung. Điện thoại rung lên, nàng cúi đầu nhìn, là tin nhắn từ người đại diện Vệ Dĩnh Chân.

【Em lên số một hot search.】

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Weibo đã bùng nổ với tin tức về chiến thắng của Sở Hoan. Mọi người đổ xô đăng tải và chia sẻ. Thực tế, việc nàng trở thành ảnh hậu không phải là sự may mắn bất ngờ. Từ trước đến nay, hình tượng của nàng trong mắt công chúng không mấy hoàn hảo, nhưng lần này, nàng đã giành chiến thắng áp đảo, khiến dư luận dậy sóng.

【Vâng, đã biết.】

Sở Hoan thậm chí không buồn mở Weibo, chỉ đơn giản trả lời tin nhắn rồi định đặt điện thoại xuống. Nhưng đúng lúc đó, nó lại rung lên lần nữa.

【Chúc mừng.】

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng Sở Hoan có thể dễ dàng tưởng tượng ra giọng điệu lạnh nhạt của người kia. Khóe môi khẽ nhếch, trong đôi mắt long lanh ánh lên một tia ý cười.

【Cảm ơn.】

Người có số điện thoại cá nhân của Sở Hoan không nhiều. Ngoài người đại diện Vệ Dĩnh Chân và hai trợ lý Trần Tiểu Tiểu cùng Tiêu Minh, chỉ còn một người nữa là sếp của nàng, Minh Huyên.

Sở Hoan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai chữ "chúc mừng" hồi lâu rồi mới đặt điện thoại xuống. Nàng ngước mắt nhìn lên sân khấu, nhưng tâm trí đã trôi dạt tận nơi nào. Vừa mới đáp chuyến bay từ Thuyên Châu về, không kịp nghỉ ngơi, đã lập tức đến lễ trao giải. Tính ra, nàng đã gần 30 tiếng không ngủ.

Cực kỳ mệt mỏi.

Nhưng nàng vẫn kiên trì giữ nụ cười trên môi, để dành sự tôn trọng lớn nhất cho buổi lễ quan trọng này.

Cuối cùng, danh hiệu Ảnh đế thuộc về Tiêu Tung.

Tiêu Tung là một diễn viên đáng kính trong ngành. Bắt đầu từ những vai đóng thế võ thuật, từng bước vươn lên vai phụ, rồi mới đến nam chính. Ba mươi năm nỗ lực không ngừng, cuối cùng cũng gặt hái được thành quả xứng đáng.

Anh cũng là một trong số ít những tiền bối trong giới từng chân thành chỉ bảo và dìu dắt Sở Hoan.

Vì thế, ngay khi Tiêu Tung nhận giải, Sở Hoan lập tức bảo Vệ Dĩnh Chân gửi tin nhắn chúc mừng.

Giải thưởng Phim hay nhất cuối cùng thuộc về bộ phim 《Virus》 do Minh Huyên đầu tư. Trong khi đó, dù 《Ánh Rạng Đông》 gây tiếng vang lớn, nhưng vẫn để vuột mất danh hiệu quan trọng này.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, các ngôi sao đều được sắp xếp đến khu vực riêng để trả lời phỏng vấn ngắn. Sở Hoan cũng không ngoại lệ. Nàng cùng Vệ Dĩnh Chân đi dọc theo hành lang dẫn ra phòng họp báo.

Những câu hỏi từ phóng viên đều khá dễ đoán, mang tính xã giao, rõ ràng đã được Vệ Dĩnh Chân chuẩn bị trước. Vì thế, Sở Hoan chỉ cần nhã nhặn và điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi một cách thoải mái.

Nhưng đột nhiên—

Một câu hỏi bất ngờ vang lên bên tai nàng, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt vào từng dây thần kinh.

"Ảnh hậu Sở, vừa rồi trên sân khấu, cô không hề nhắc đến gia đình trong bài phát biểu cảm ơn. Vì sao vậy?"

Lời vừa dứt, đèn flash chớp sáng liên tục, nháy lên trước mắt nàng như những tia sét giật. Một cơn choáng váng chợt kéo đến, khiến nàng như bị kéo ngược trở lại khoảnh khắc bi kịch năm nào, khoảnh khắc đầy ám ảnh, hủy diệt tất cả.

Những ngón tay khẽ run lên. Một cơn đau mơ hồ lan khắp cơ thể.

"Cảm ơn các vị phóng viên đã vất vả. Tiểu Hoan cần được nghỉ ngơi."

Vệ Dĩnh Chân lập tức nhận ra sự bất ổn. Ánh mắt sắc bén quét qua người phóng viên vừa đặt câu hỏi, âm thầm ghi nhớ hắn vào danh sách đen.

Cô nhanh chóng đưa Sở Hoan thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên. Hai người tiến ra ngoài hành lang, nơi Tiêu Minh đã đứng chờ sẵn. Vệ Dĩnh Chân dìu Sở Hoan đến chỗ anh, rồi cùng nhau lên xe rời đi.

Từ lúc ngồi vào xe, Sở Hoan trông như một con búp bê vô hồn, mặc kệ người khác sắp đặt, không có chút sức sống.

"Tiểu Hoan?"

Vệ Dĩnh Chân đưa cho nàng một chai nước ấm. Mãi đến lúc này, Sở Hoan mới như thoát ra khỏi cơn ác mộng, khẽ mỉm cười đáp lại: "Vâng, cảm ơn."

"Có cần chị điều tra tên phóng viên đó không?"

Vệ Dĩnh Chân siết chặt điện thoại, sẵn sàng lật tung cả giới truyền thông nếu Sở Hoan gật đầu.

Sở Hoan khẽ mở nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm nước ấm. Cổ họng nàng khẽ chuyển động, từng đường nét đều đẹp đến mức khiến Vệ Dĩnh Chân thoáng chốc quên đi cả cơn giận dữ vừa nãy.

"Không cần."

Nàng khẽ nhếch môi, giọng nói nhẹ tênh.

"Dù sao cũng chỉ là mấy người đó, không đáng để bận tâm."