Minh Huyên là tổng giám đốc của Giải Trí Tinh Diệu, cũng là chủ quản của Sở Hoan, đồng thời còn là một đạo diễn tài năng trong giới. Giữa cô và Sở Hoan có mối quan hệ sâu xa, gắn bó nhiều năm.
Khác hẳn với vẻ đẹp kiều diễm đầy phong tình của Sở Hoan, Minh Huyên lại là một mỹ nhân băng lãnh. Gương mặt sắc sảo, tựa như được điêu khắc từ băng tuyết, khiến người ta khó lòng quên được ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Đôi mắt nâu thẫm sâu thẳm như có thể hút lấy tâm trí người đối diện, nhưng cô lại rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc. Ít cười, lạnh lùng, quyết đoán, Minh Huyên được mệnh danh là "băng sơn mỹ nhân" của làng giải trí, đồng thời cũng là một nữ cường nhân thực thụ, có danh tiếng không nhỏ trong ngành.
Sở Hoan nghe thấy tiếng reo hò phía dưới, theo phản xạ quay đầu nhìn lên màn hình lớn, nơi chiếu rõ gương mặt của Minh Huyên. Một ý nghĩ nhỏ vụt qua trong đầu nàng, khóe môi cong lên, nụ cười dịu dàng như gió xuân thoảng qua. Khoảnh khắc đó đẹp đến mức sát thương không ít camera trong khán phòng.
“Minh tổng, cười một cái đi!”
Câu nói bất ngờ của Sở Hoan khiến cả khán phòng vỡ òa trong tiếng reo hò và vỗ tay rộn rã.
Minh Huyên khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên một tia sáng lấp lánh. Giây sau, khóe môi cô hơi cong lên một chút. Nụ cười không quá rõ ràng, nhưng lại như băng tuyết đầu mùa tan chảy, ấm áp đến lạ.
Nhìn thấy mỹ nhân lạnh lùng nở nụ cười, không khí trong hội trường lập tức bị đẩy lêи đỉиɦ cao, ai cũng trầm trồ kinh ngạc.
“Cảm ơn Minh tổng.”
Sở Hoan mãn nguyện nói lời cảm ơn cuối cùng, nhẹ nhàng nâng tượng vàng lên, khẽ ngước mắt nhìn lên trần nhà một thoáng. Động tác rất nhỏ, gần như chẳng ai chú ý, nhưng vẫn có một người để ý đến.
Người đó là Minh Huyên đôi mắt cô khẽ lay động, sau đó buông ra một tiếng thở dài nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Sở Hoan nhanh chóng rời sân khấu, kéo váy rồi trở lại chỗ ngồi. Nụ cười khi nãy dần tan biến, nhưng khóe môi vẫn mang theo một nét cong mơ hồ. Chỉ là, nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.
Kim Phượng Hoàng là Giải thưởng danh giá nhất.
Là một trong những giải thưởng danh giá và uy tín bậc nhất của giới điện ảnh, việc tranh giải Ảnh hậu năm nay vô cùng khốc liệt. Trong số các ứng cử viên có cả ảnh hậu ba lần đăng quang là Thương Linh, và một diễn viên nhí thiên tài 15 tuổi là Chung Mẫn Mẫn, người sở hữu diễn xuất vô cùng tinh tế.
Thế nhưng, trong 《Ánh Rạng Đông》 Sở Hoan đã có một màn trình diễn chấn động. Sau khi bộ phim ra mắt, hàng loạt chủ đề liên quan đến nàng liên tục lọt top tìm kiếm trên Weibo, đặc biệt là về diễn xuất bùng nổ của nàng trong phim.
Nhân vật mà Sở Hoan thủ vai là một người phụ nữ kiên cường sống trong thập niên 80. Nàng bị ép gả cho một lão già giàu có để phục vụ mục đích liên hôn chính trị. Trải qua bao lần phản kháng nhưng vẫn không thể thay đổi số phận, cuối cùng, nàng bị đẩy lên kiệu hoa.
Đỉnh cao của bộ phim là cảnh bái đường. Giữa ánh nến đỏ rực, cô dâu trẻ dứt khoát giật xuống khăn voan đỏ, rút ra một con dao nhỏ, kề sát lên cổ mình.
Giọng nàng khàn đặc vì căm phẫn: “Tôi sẽ không bái đường. Tôi cũng sẽ không gả! Tôi không thể chống lại số phận, nhưng ít nhất tôi có thể làm chủ sinh mệnh của chính mình!”
Trong khoảnh khắc ấy, nàng không khóc, nhưng ánh mắt lại chất chứa đầy nỗi tuyệt vọng. Toàn bộ cảm xúc của nhân vật là đau đớn, bất khuất, bi thương nhưng không cam chịu, đều được nàng khắc họa rõ nét.
“Thời đại và cuộc cách mạng này cần có kẻ hy sinh… Hãy nhớ kỹ bộ y phục đỏ rực này… Các người chính là những kẻ gϊếŧ người!”
Lưỡi dao cứa nhẹ qua cổ, một vệt máu đỏ tươi chảy xuống.
Màu đỏ là váy cưới của nàng, cũng là máu của nàng.