Cô Dâu Của Quỷ Vương

Chương 1: Lễ tế trong rừng sâu

Rằm tháng Bảy, còn gọi là tết Trung Nguyên.

Ngày xưa gọi là Tết Quỷ, là ngày tế tổ, người trong thôn thường đốt vàng mã để cúng tế linh hồn người đã khuất.

Lúc giờ Tý vừa điểm, bóng đêm dày đặc, mây đen cuồn cuộn che khuất vầng trăng tròn nhợt nhạt, như báo hiệu sắp có mưa, không một tiếng ve.

Trên con đường núi hẹp dài tối om có hai nữ tử gầy yếu đang đi, mỗi người đều cầm một chiếc l*иg đèn trắng leo lét ánh lửa trong tay.

“Khụ khụ…”

Gió lạnh thổi qua, nữ tử khoác áo vải trắng lấy khăn tay che miệng, ho không ngừng, tiếng ho vang lên rõ mồn một trong rừng núi tĩnh lặng không một bóng người.

“Phu nhân, thân thể người yếu, chi bằng chúng ta mau chóng quay về đi thôi.”

Tiểu nha hoàn A Hương đã sợ đến vỡ mật, nắm chặt tay phu nhân nhà mình là Tô Già Nguyệt mà run lẩy bẩy, chỉ sợ trong đám bóng cây đen ngòm xung quanh có thứ gì đó đáng sợ nhảy ra, nuốt chửng lấy hai người.

Nàng không hiểu, Tô Già Nguyệt vốn dĩ luôn yếu đuối, ít khi có chính kiến, vì sao lại đột nhiên nhất quyết muốn lên núi tế tổ đúng vào giờ khắc này.

Mặc dù hôm nay là ngày tế tổ theo tập tục cũ, nhưng đâu có ai lại đi lên núi sâu vào lúc này.

Nghe nói hôm nay quỷ môn mở rộng, Diêm Vương sẽ thả hết quỷ hồn dưới địa phủ ra ngoài.

“Nếu chẳng may đυ.ng phải cô hồn dã quỷ…”

A Hương càng nghĩ càng run, chỉ cảm thấy từng luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể có gì đó đang bám theo nàng. Nhưng khi quay đầu lại, chẳng có gì ngoài mấy bóng cây xao động.

Như thế càng khiến người ta thêm sợ.

Thân thể Tô Già Nguyệt cũng đang run rẩy, rừng đêm xung quanh toàn cành cây khô quắt queo, lá cây bị gió thổi lay động thành đủ thứ hình thù quái dị, như trăm quỷ giương nanh múa vuốt, chẳng trách A Hương sợ hãi đến thế.

Nhưng nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, vẫn tiếp tục bước tới.

A Hương khuyên can không được, chỉ đành đi theo sau.

Đúng lúc này, phía trước bất ngờ xuất hiện một bức tường đá đen sì.

Bức tường đã đổ sụp một nửa, thân tường lởm chởm đầy rêu xanh và dây leo cổ xưa.

“Nơi núi sâu rừng thẳm thế này, ở đâu ra một bức tường đá như vậy?”

A Hương nghi hoặc lùi lại một bước, nhớ tới những chuyện ma quái từng nghe ở gốc cây đầu làng, liền run lẩy bẩy:

“Phu nhân, chúng ta đừng…”

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Tô Già Nguyệt bỗng nhiên buông tay nàng ra, đôi mắt đẹp mở to trong bóng đêm, như bị thứ gì đó mê hoặc thu hút nàng bước về phía trước.

A Hương vội vàng đuổi theo.

Vòng qua bức tường đá, phía sau lại là một tòa từ đường bằng đá kích cỡ vừa phải, không nhỏ không lớn.