Ký Sự Trạch Đấu Của Tiểu Bát

Chương 2

“Tiểu thư... Tiểu thư... Tiểu thư mau dậy đi! Người đã bỏ cả bữa sáng lẫn bữa trưa rồi, nếu bữa tối cũng không ăn thì cơ thể không chịu nổi mất!”

Thiếu nữ mặc áo khoác không tay màu cam viền lông thỏ khẽ lay người đang quấn chặt trong chăn, gọi thế nào cũng không thấy động tĩnh.

“Tiểu thư, người dậy đi mà! Hôm nay nhà bếp làm thịt cừu thất sắc, còn có cá viên hoành thánh với bánh nướng mật ong... Còn món gì nữa nhỉ?” – Xuân Hoa đứng bên cạnh không ngừng liệt kê thực đơn, cố gắng dụ dỗ tiểu thư nhỏ của mình đi ăn. Nghĩ đến một bàn toàn món ngon, cô bé không nhịn được mà nuốt nước bọt.

“Tiểu thư, cho dù người không muốn ăn thì cũng nên húp chút cháo cho ấm bụng...”

Thấy nói nhỏ nhẹ không hiệu quả, Quế Phương bèn xắn tay áo, hít sâu một hơi rồi bế bổng cả người lẫn chăn lên.

“Á... Đừng mà! Thả muội xuống! Muội sợ độ cao, Quế Phương tỷ!”

Tiếng kêu hoảng loạn từ trong chăn vọng ra khiến Xuân Hoa suýt chút nữa cười đến nội thương.

Sau khi được thả xuống ghế, trước mặt hai nha hoàn lúc này chỉ còn một cái bọc tròn vo với cái đầu tóc tai bù xù thò ra ngoài. Gương mặt nhỏ nhắn không biết vì sợ hãi hay do bị chăn hun nóng mà đỏ bừng, cái miệng hồng hồng thì bặm lại đầy ấm ức, còn đôi mắt long lanh nước, rõ ràng mang theo vẻ oán trách.

“Tiểu thư, người đừng trừng nô tỳ như vậy. Nô tỳ cũng chỉ vì muốn tốt cho người thôi.” – Quế Phương nhìn ánh mắt ấm ức của tiểu thư nhà mình mà bật cười, gương mặt thanh tú càng thêm rạng rỡ.

“Ỷ đông hϊếp yếu, hứ!” – An Nhiên bực bội, vươn tay cầm miếng bánh nướng mật ong, tức giận cắn một miếng thật to.

“Tiểu thư, bánh có ngon không?” – Xuân Hoa nhìn chằm chằm, hai mắt sáng lấp lánh như một con cún con đợi được cho ăn.

“Hai người cũng ăn đi, ở đây đâu có người ngoài.” – An Nhiên nhướng mày nhìn hai nha hoàn, thấy Quế Phương còn do dự, cô lập tức uy hϊếp: “Nếu hai người không ăn với muội, muội sẽ nhịn đói đấy!”

Là người đến từ hiện đại, cô cực kỳ dị ứng với việc có người hầu hạ mình. Có thể là vì kiếp trước cô sinh ra trong một gia đình bình thường, chưa từng quen với cuộc sống tiểu thư đài các. Mấy ngày nay được người hầu hạ từ đầu đến chân, việc gì cũng không phải động tay. Cô dần dần buông thả bản thân, ngay cả ăn cũng lười, chỉ muốn cuộn tròn trong chăn bông ấm áp mà ngủ đến thiên thu.

Kiếp trước, An Nhiên sống vô cùng ngoan ngoãn. Khi còn bé thì chăm chỉ học hành, luôn nằm trong top ba của lớp. Đến khi trưởng thành lại làm một nhân viên văn phòng mẫu mực, không rượu bia, không thuốc lá, không tiệc tùng. Trong mắt mọi người, cô chính là hình mẫu “con nhà người ta” điển hình. Nhưng bản thân cô hiểu rõ, những thành tích đó chẳng qua chỉ là sự kỳ vọng của cha mẹ và tấm gương của anh chị mà cô vô thức noi theo. Tới khi sống một mình, không cần phải đóng vai người con ngoan nữa, cô mới thực sự được là chính mình; được lười biếng, được buông lỏng. Những năm tháng cuối đời đó, có lẽ mới là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất.

.

.

.

Vừa qua Lập Đông, tiết trời bắt đầu dịu lại, có hôm nắng ấm khiến lòng người cảm thấy vô cùng dễ chịu. Dưỡng bệnh trên giường lâu ngày khiến lưng của An Nhiên ê ẩm, nhân lúc trời đẹp, cô liền cho người đặt một chiếc ghế dài ra sân, thoải mái nằm sưởi nắng.

Cả cơ thể như một cái cây thiếu ánh mặt trời, giờ được đắm mình trong hơi ấm, từng lỗ chân lông nở ra đầy thư thái. Cảm giác khoan khoái ấy khiến thần trí cô mơ màng giữa thực và mộng.

“Cẩm Nhược!”

Tiếng gọi đột ngột vang lên làm cô giật mình. Từ khi xuyên đến đây, đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng tên cô. Mở mắt nhìn về phía âm thanh lanh lảnh ấy, cô thấy một nữ hài tử đầu đội mũ lụa viền lông thêu hoa mai, thân quấn trong gấm đỏ. Bước chân nhanh nhẹn, chỉ hai ba bước đã đến gần.

“Muội không nhận ra tỷ sao?” – Cô bé hồ nghi, đưa tay sờ trán cô: “Đừng nói là muội thành ngốc thật đấy nhé! Xem ra lời huynh trưởng nói không sai rồi.”

Cô chớp mắt hai cái, trong lòng nhanh chóng đối chiếu với những thông tin đã thu thập được. Nếu không nhầm, thì đây chính là...

“Thất tỷ tỷ!”

“Muội vẫn nhớ à?” – Đàm Chiêu Đường thất vọng tràn trề, bĩu môi than thở.

“Tỷ không muốn muội nhớ sao?” – Cẩm Nhược bật cười, bê chiếc đĩa sứ bạch ngọc hình hoa sen lên, mời cô bé nếm thử chút điểm tâm.

“Ây dà, sao muội vẫn còn ăn loại bánh này chứ? Bên viện của tỷ đã đổi sang bánh nướng hồ đào của Tấn Hỷ Trai, món mới ra gần đây, rất được ưa chuộng. Để tỷ sai người mang sang cho muội một ít.”

Chiêu Đường ngồi xuống chiếc ghế đẩu lót đệm thêu hoa lan, giọng điệu mang theo chút khinh thường.

Xuân Hoa bĩu môi than phiền:

“Thất tiểu thư không biết đó thôi, viện của chúng nô tỳ mỗi tháng chỉ được cấp mười lượng bạc, nào dám mua điểm tâm bên ngoài chứ.”

“Mười?”

Thất cô nương ngạc nhiên, định lên tiếng thì nhũ mẫu bên cạnh đã nhanh chóng kéo nhẹ tay áo nàng, cười hoà giải:

“Bát tiểu thư đang trong thời gian dưỡng bệnh, nào có thể ăn đồ ngọt dầu mỡ. Thất tiểu thư thương muội muội là chuyện tốt, nhưng cũng nên suy xét kỹ lưỡng.”

Hành động của nhũ mẫu ai cũng thấy rõ, nhưng Cẩm Nhược không để tâm. Trước nay cô vốn không phải người thích tính toán, huống chi bây giờ còn may mắn được đầu thai vào một gia đình quan lại, có cơm ăn áo mặc đã là đủ rồi.

“Thất tỷ tỷ sang thăm muội đã là có lòng, Cẩm Nhược sao dám lấy đi thứ mà tỷ tỷ thích chứ.”

Vừa nói, cô bỗng cảm thấy cơn ho sắp kéo đến, vội quay mặt đi, che miệng ho vài tiếng. Đến khi ổn định lại, gương mặt trắng hồng đã đỏ bừng lên vì mệt.

Chiêu Đường nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của cô thì không khỏi khó chịu, cau mày trách móc:

“Muội ốm yếu như vậy, còn ra ngoài làm gì?”

Dứt lời, cô bé quay sang người hầu, giọng nghiêm nghị:

“Các ngươi chăm sóc tiểu thư kiểu gì thế? Hàn di nương vừa mới mất, các ngươi liền bắt đầu bạc đãi cô nương nhà mình sao?”

Khí thế bá đạo này quả nhiên là học được từ Đại nương tử. Bọn bà mụ, nha hoàn trong viện lập tức quỳ xuống cầu xin tha tội.

“Thất tỷ tỷ đừng giận, là muội thấy trời ấm nên mới ra ngoài sưởi nắng một chút, tâm tình cũng tốt hơn.”

Cô cười lấy lòng, đưa tay kéo tay áo Chiêu Đường, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại như làm nũng.

Cẩm Nhược không chỉ may mắn đầu thai vào một gia đình tốt mà còn thừa hưởng ngoại hình xuất chúng. Nghe nói vị cha mới này của cô vô cùng tuấn tú, lúc trước tình cờ gặp đại ca, cô đã hiểu vì sao ai nấy đều khen ngợi. Nói đâu xa, Cẩm Nhược tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dung nhan tinh xảo như búp bê khiến người đối diện vô thức mà mềm lòng.

“Hừ, muội hiền lành quá! Nếu chuyện này xảy ra trước mặt mẫu thân, người đã bán hết đám hạ nhân vô lương tâm này rồi.”

Chiêu Đường bị dáng vẻ đáng yêu của muội muội làm mềm lòng, cũng chẳng trách phạt bọn hạ nhân nữa. Trong nhà, cô bé gần như nhỏ tuổi nhất. Dù là con chính thất, nhưng vì bối phận cô bé vẫn bị ép xuống hàng gần cuối. Chỉ khi đứng trước vị bát muội này, Chiêu Đường mới có thể đường hoàng chỉ tay năm ngón, bộc lộ uy phong của mình.

“Mẫu thân vốn có ý đón muội vào Bảo Hoa Viện, nhưng muội đang bệnh, sợ rằng nếu chuyển qua đó sẽ không chịu nổi, nên mới để muội tạm thời ở lại Thính Tùng Cư dưỡng bệnh. Nếu hạ nhân có chểnh mảng, muội cứ nói ta, ta lập tức sẽ xử phạt bọn chúng.” – Chiêu Đường vỗ ngực tự hào, giọng điệu mang theo vài phần quyền uy.

“Thất tỷ tỷ thật tốt bụng, muội nhất định sẽ làm theo.”

Cẩm Nhược vốn định nịnh hót thêm vài câu để lấy lòng, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã thấy một nam nhân trung niên bước vào. Người nọ khoác áo giao lĩnh màu nâu, bên hông thắt đai xanh, cung kính hành lễ trước hai vị tiểu thư.

“Nhị vị tiểu thư, lão gia phái nô tài đến đưa đồ cho Thính Tùng Cư.”

Hai người quay lại, chỉ thấy phía sau ông là mười nô tỳ, mỗi người bê một hộp lớn.

“Ngô quản gia, cha cho tiểu bát những gì vậy?” – Chiêu Đường tò mò hỏi.

“Bẩm Thất tiểu thư, trong này đều là thuốc quý cùng một số đồ dùng giúp bồi bổ khí huyết. Lão gia thấy bệnh tình của bát tiểu thư mãi chưa thuyên giảm, nên sai nô tài mang đến.”

Chiêu Đường vốn định hỏi thêm cho rõ, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua bóng dáng một cô bé cao dong dỏng bận áo khoác hồng đào đứng nép sau tán cây. Nhận ra người quen, cô bé lập tức hô lên:

“Lục tỷ tỷ, sao lại đứng lấp ló ở đó mà không vào?”

Lời vừa cất lên, ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về hướng ấy.

Toàn Cơ bị phát hiện, đôi má khẽ ửng đỏ, chần chừ một lát rồi mới chậm rãi bước đến.

“Ta vốn định đến thăm bát muội, ai ngờ lại có người đến trước.” – Lục tiểu thư giả bộ không để tâm, mỉm cười nói.

Chiêu Đường hừ nhẹ, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường:

“Bát muội muội hãy giữ mấy thứ này cho thật tốt, đừng để người của U Lan Hiên trông thấy, kẻo chẳng biết mất lúc nào đâu.”

“Muội nói gì vậy? Ta đến là để thăm bát muội, sao lại nói những lời khó nghe như thế?” – Toàn Cơ tròn mắt, cầm khăn tay che miệng, làm bộ uất ức kêu lên.

Cẩm Nhược lặng lẽ quan sát màn đối đáp trước mắt, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là đám trẻ con, dù có tâm cơ nhưng gương mặt non nớt kia vẫn chưa thể giấu được ý đồ thực sự.

“Hứ, điều ta nói, mọi người ở đây đều hiểu rõ. Chẳng lẽ Lục tỷ đã đọc hết Văn Đồng Tập, Bách Tự Thiên, vậy mà lại không lĩnh hội được hay sao? Đáng tiếc thay, tỷ tỷ trước mặt phụ thân thì lời lẽ sắc bén, khéo léo vô cùng, vậy mà trước bọn muội muội lại giả bộ ngây thơ yếu đuối.”

“Muội!” – Toàn Cơ tức giận đến mức siết chặt khăn tay, đôi mắt ánh lên tia căm tức nhưng rất nhanh đã phản bác lại:

“Tỷ quả thật ngu muội, nào có sánh được với Đại nương tử thông tuệ, biết cách hành xử, hiểu lễ nghĩa, lại còn để thϊếp thất hầu hạ phu quân chu toàn.”

Lời nói như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Chiêu Đường. Sắc mặt cô bé tái mét, cơn giận bùng lên, chẳng buồn suy nghĩ thêm mà lập tức vớ lấy tách trà sứ thanh thiên bên cạnh, hung hăng ném về phía Toàn Cơ.

“Choang!”

Âm thanh giòn tan vang lên, mảnh sứ vỡ vụn, bắn tung tóe trên mặt đất.

Cẩm Nhược thấy tình hình ngày càng căng thẳng, vội đứng dậy, khẽ cúi người, giọng nói mềm mại mang theo vài phần lo lắng:

“Hai vị tỷ tỷ xin bớt giận, muội muội sợ.”

Nhũ mẫu thấy tình hình căng thẳng, vội bước lên hòa giải, khéo léo nói mấy lời từ biệt rồi dìu Thất tiểu thư rời đi. Toàn Cơ cũng được nha hoàn cận thân dỗ dành, nhưng sắc mặt vẫn khó coi, hậm hực xoay người bước đi, để lại viện nhỏ của Cẩm Nhược trong một cảnh hoang tàn.

Cẩm Nhược âm thầm cười khổ trong lòng. Chỉ mới ngày đầu gặp hai vị tỷ tỷ mà đã tổn thất một chén trà, sau này không biết còn bao nhiêu đồ đạc của nàng bị đập vỡ đây?

Ngô quản gia từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn, không hề dao động trước cuộc tranh cãi vừa rồi. Đợi hai vị tiểu thư rời đi, ông mới tiến lên, lần lượt bàn giao từng món đồ cho ma ma và đám nha hoàn. Các hộp quà được mở ra để kiểm tra rồi mới trao tận tay người hầu: nào là tổ yến, nhân sâm, rồi cả ấm trà tử sa quý hiếm. Tất cả đều là vật phẩm bổ dưỡng mà chỉ nhà quyền quý mới có.

Sau khi bàn giao xong, Quế Phương nhanh chóng bước tới, dâng lên một túi bạc làm tiền thưởng. Ngô quản gia không từ chối, cung kính nhận lấy rồi cáo lui, dáng vẻ lão luyện, gọn gàng, không dư thừa một động tác nào. Nhìn theo bóng ông khuất dần, Cẩm Nhược không khỏi cảm thán — Quả nhiên là người đã quen lăn lộn trong phủ, làm việc đâu ra đấy, không hề chậm trễ.

Bầu trời vẫn trong xanh, từng áng mây trắng lững lờ trôi. Một ngày nữa ở cổ đại của nàng cứ thế mà qua đi.