Ký Sự Trạch Đấu Của Tiểu Bát

Chương 1

Bên ngoài đã điểm canh ba. Tiếng cồng vang lên ba hồi rồi dứt hẳn, như viên đá ném xuống mặt hồ, gợn sóng lăn tăn rồi biến mất. Trong phòng, hương mạt lị nhẹ nhàng phiêu du khỏi lư hương khắc hoa sen, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Ánh đèn dầu lay lắt, hắt bóng lên khung cửa gỗ, lờ mờ hiện ra hai dáng người ngồi gần nhau.

"Đại nương tử, trời khuya rồi. Tuy chưa vào thu nhưng đêm muộn hàn khí nặng, hay là để nô tỳ hầu hạ người đi nghỉ?"

Người được gọi là đại nương tử khoảng tam tuần, đầu đeo mạt ngạch thêu lựu đỏ, khoác hờ tấm đại sam xanh trúc. Nàng tựa vào chiếc án gỗ hoa lê, ánh mắt phức tạp nhìn làn hương lượn lờ trong không khí:

"Tỷ nói xem, ta làm vậy có đúng không?"

Phụ nhân quỳ dưới đất bóp chân cho nàng, đầu búi cao kế, áo giao lĩnh màu nha thanh. Bà nhẹ giọng đáp: "Việc này chả đúng cũng chẳng sai. Xưa nay nhà quyền quý nào mà không có thϊếp? Ngay quan gia cũng định năm sau tuyển tú, người cần gì phải tự làm mình mệt nhọc."

Hà thị thở dài, đầu ngón tay khẽ miết lên mép khăn lụa:

"Tỷ nói phải, lý trí ta hiểu, nhưng có lần nào nạp thϊếp mà lòng ta không bận tâm?"

Lý ma ma chuyển sang bóp vai, giọng ôn hòa: "Người con trai con gái có cả, lại có gia thế vững chắc, lão thái gia và Quận chúa đều đứng về phía người. Cho dù mai sau Ngũ công tử có giỏi giang đến đâu, cũng chẳng thể thay đổi được điều gì."

Thấy chủ tử vẫn còn u sầu, bà tiếp tục khuyên nhủ: "Nô tỳ biết Đại nương tử lo lắng về dung nhan của mình, nhưng vị trí đại nương tử của người vững như bàn thạch. Cho dù không có nhi tử, vẫn có Hà gia chống lưng. Nào giống mấy vị thϊếp thất chỉ có thể dựa vào nhan sắc để tranh sủng."

"Tỷ không cần an ủi ta."

Hà thị cười nhạt, giọng mang theo chút chua xót: "Nhan sắc tầm thường như ta, từ sau khi sinh Vũ nhi, thử hỏi lão gia ghé lại bao nhiêu lần?"

"Người trong thiên hạ mấy ai mà không yêu thích cái đẹp? Lại mấy ai một lòng son sắt như lão thái gia, chỉ có một mình Quận chúa làm thê?" – Lý ma ma dừng lại, khéo léo nhắc đến người muội muội ruột của Hà thị: "Người xem dì Ba nhà chúng ta kìa, có nhan sắc thì sao? Không phải vẫn bị tiểu thϊếp coi thường, phu quân bạc đãi? Người may mắn hơn, từ lúc làm chủ mẫu không chỉ được bố mẹ chồng coi trọng, đến cả lão gia cũng tin tưởng. Khi người đề bạt Ngân di nương làm vị thϊếp đầu không phải Chu di nương vẫn phải giả bộ nhu thuận nghe lời hay sao?"

Nhắc đến chuyện cũ, Hà thị nắm chặt chiếc khăn tay. Khi đó, nàng đang mang thai Thừa Vũ, lo Chu Hạ Liên nhân cơ hội tranh sủng, bèn tiến cử nô tỳ bồi giá của mình làm thϊếp. Quan nhân vì vậy mà chưa vội thu nạp Chu di nương. Nhưng nàng hiểu, sự sủng ái của nam nhân chẳng khác gì gió thoảng, chẳng thể giữ mãi trong tay.

Lý ma ma nhìn ra tâm tư chủ tử, liền nói tiếp: "Ngân di nương dù gì cũng là người của chúng ta, có nữ nhi sau này gả cao chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Quan trọng là, chúng ta không thể để Chu di nương đắc thế quá sớm."

Hà thị khẽ nhắm mắt, ngón tay vuốt nhẹ lên đóa mẫu đơn đỏ rực thêu trên khăn. Một lát sau, nàng chậm rãi lên tiếng: "Ngày mai, tỷ chọn vài khúc vải tốt, cùng bộ bích ngọc lưu tô, mang sang cho Nhị tiểu thư. Nói là quà sinh thần ta chuẩn bị."

Lý ma ma cúi đầu vâng dạ. Hai chủ tớ trò chuyện thêm một hồi lâu, ngoài kia trời bất giác đổ mưa, át đi tiếng thầm thì cùng những nỗi lo âu trong lòng họ.

Tháng Tư năm 32 Thiên Khải, chỉ một tháng sau, phủ quận chúa lại đón thêm một vị di nương. Nàng là trưởng nữ của một nhánh bá tước họ Hàn đã sa sút. Ngày Hàn di nương bước qua cửa lớn Đàm phủ, trời nắng rực rỡ, ấm áp vô cùng.

Trên đường nhỏ dẫn đến Thính Tùng Cư, một đoàn người hầu nối đuôi nhau, trên tay ai cũng bê một vài hộp gấm. Một nha hoàn mặt trái xoan thanh tú khều nhẹ người bên cạnh, tò mò hỏi: "Vệ tỷ tỷ, người xem vị Hàn di nương này đẹp đến mức nào? Ta nghe nói đại nương tử phải khó khăn lắm mới tìm được."

Vệ tỷ bĩu môi: "Đẹp thôi chưa đủ! Lão gia nhà chúng ta là viên ngọc quý trên tay quận chúa, lại thừa hưởng tài văn chương của lão Thái sư, đâu phải loại buôn hương bán sắc có thể làm nổi hứng?"

"Vậy tỷ nói xem, nàng ta có gì khác biệt?"

"Ai cũng biết, trong phủ người được sủng ái nhất là Chu di nương. Nhưng nàng ta chẳng qua chỉ học được chút chữ nghĩa từ lão gia, nào có thể thỏa mãn được hồn thi sĩ của người?"

"Nếu nói về học vấn, không phải đại nương tử là người thông tuệ nhất hay sao?"

Vệ tỷ cười nhạt: "Muội chỉ biết một mà không biết hai. Đại nương tử chỉ giỏi quản gia, chứ nào tinh thông văn chương? Hơn nữa..." – Nàng ta hạ giọng, cẩn thận nhìn quanh – "... Đại nương tử tư sắc bình thường, lão gia cho người hai đứa con đã là phúc phận lắm rồi."

"U Lan Hiên là nơi nào?"

Một giọng nói non nớt vang lên giữa căn phòng yên ắng, khiến Quế Phương giật mình thoát khỏi kí ức cũ. Nàng quay lại nhìn, chỉ thấy Bát tiểu thư vẫn ngủ say trên chiếc giường gỗ Cẩm Lai, chăn bông thêu cẩm tú cầu phủ ngang cổ, hơi thở đều đều.

“U Lan Hiên chính là viện của Chu di nương. Người hầu bên đó đều tự cho mình cao hơn người khác một bậc, ỷ vào sự sủng ái của lão gia mà làm càn.”

“Muội vẫn chưa hiểu lắm. Vì sao đại nương tử lại chủ động nạp thêm thϊếp cho phu quân? Chẳng lẽ người không lo bị thất sủng sao?”

Quế Phương mỉm cười, bàn tay trắng trẻo khẽ xoa đầu Xuân Hoa:

“Muội còn nhỏ, chưa hiểu được. Đấu đá trong nội trạch không chỉ dựa vào nhan sắc hay con cái. Đại nương tử tuy không có tư sắc nhưng lại là người hiểu đại cục. Việc nạp Hàn di nương chẳng qua cũng chỉ là kế sách để phân tán sủng ái của Chu di nương, khiến nàng ta thu liễm hơn mà thôi.”

Nói rồi, nàng cầm khung thêu lên, tiếp tục tỉ mỉ đâm từng mũi kim xuống tấm vải lụa.

“Đáng thương cho di nương của chúng ta, chỉ vì mấy lượng bạc lo tang sự cho cha mà phải làm vật hy sinh.”

Từ ngày Hàn di nương nhập phủ, trật tự trong hậu viện liền có sự thay đổi. Xưa nay, lão gia hầu như chỉ nghỉ ở U Lan Hiên, thế nhưng gần đây lại thường xuyên lui tới Thính Tùng Cư, cùng người mới đàm đạo thi thơ, đánh đàn thổi tiêu. Điều này khiến Chu di nương nóng lòng không thôi, ngay cả đại nương tử cũng đứng ngồi không yên. Không lâu sau, tin Hàn di nương có thai truyền ra, khiến lão gia mừng rỡ khôn xiết. Dù thai nhi mới chỉ hai tháng, nhưng vô số bảo vật đã không ngừng được chuyển vào Thính Tùng Cư.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Quế Phương vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó. Khi mặt trời vừa ló dạng, Hàn di nương đã bắt đầu kêu đau bụng. Lão gia lập tức mời đại phu tới bắt mạch, nhưng vị này chỉ đứng sững một lúc, mồ hôi lạnh túa ra, giọng run rẩy thông báo: “Di nương sắp sinh rồi.”

Mọi người trong viện lập tức nhốn nháo. Kẻ chuẩn bị nước nóng, người đi tìm bà mụ, ai nấy đều tất bật. Nhưng suốt từ canh tư đến khi mặt trời lặn, đứa bé vẫn chưa chịu chào đời.

Hàn di nương đã sức cùng lực kiệt, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch. Lão gia nóng ruột như lửa đốt, liên tục sai người đi mời đại phu. Cuối cùng, đại nương tử không thể chờ thêm, đành cho người chạy đến Hà phủ cầu xin vị ngự y quen biết. Nhưng trước khi người ấy tới, bên trong phòng sinh đã vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp đó, bà mụ bế ra một bọc tã lót, cung kính trình lên.

Một đứa trẻ đỏ hỏn, nhỏ nhắn đến mức còn chưa bằng một chú cún con.

“Di nương thế nào rồi?” - Đàm Trạch Khải cau mày, bàn tay siết chặt vạt áo đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

“Thưa lão gia, di nương lâm bồn quá lâu, cơ thể mất quá nhiều máu. Lý đại phu đang cố hết sức cứu chữa.”

Đại nương tử nhẹ nhàng đón lấy đứa trẻ, cẩn thận mở khăn ra. Khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn bên trong, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

[Cảm ơn trời đất, là con gái.]

Quế Phương đứng sau hầu trà vừa hay bắt gặp cảnh tượng Đại nương tử khẽ thở phào một hơi. Nàng vẫn nhớ rõ, khi đó dù không tận mắt chứng kiến cảnh sinh nở, nhưng chỉ nghe thôi cũng khiến nàng sợ hãi vô cùng.

Bát tiểu thư ra đời vào một ngày đông giá rét, thân thể yếu đuối, lại hay ốm vặt. Mỗi khi phát sốt, Hàn di nương đều lo lắng không yên. Qua vài năm, tiểu thư có phần khỏe mạnh hơn, nhưng Hàn di nương lại ngày càng suy nhược. Nàng gắng gượng đến tháng Chín năm nay thì ngọc nát hương tàn, để lại cô con gái mới sáu tuổi.

Mất tiểu nương, Bát tiểu thư đau buồn đến độ lâm bệnh nặng. Đám hạ nhân trong phủ kháo nhau, bảo rằng với tình trạng này, e rằng nàng cũng chẳng sống được bao lâu.

“Tiểu thư bệnh nặng lắm hả tỷ?” - Xuân Hoa tròn mắt hỏi. Từ ngày vào phủ, cô bé chưa từng thấy vị tiểu thư cùng tuổi với mình rời khỏi giường quá lâu.

“Người vốn đã khỏe lên một chút, nhưng mấy ngày trước tuyết rơi dày, Thù ma ma sơ ý để cửa mở, tiểu thư tỉnh dậy không thấy ai bèn chạy ra ngoài. Đến khi đại công tử phát hiện, bế người về thì chân tay đã lạnh cóng, đỏ bừng cả lên.”

Nằm trên giường, An Nhiên nghe đến đây không khỏi có chút chột dạ. Dù sao đây cũng là lần đầu xuyên không, cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào cả. Phản ứng đầu tiên chỉ đơn giản là muốn xác nhận xem mình có đang nằm mơ hay không. Ai ngờ vừa chạy ra khỏi viện, trời liền đổ tuyết.

Một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay nhỏ bé, cái lạnh len lỏi qua từng ngón tay.

[Chân thật đến thế…]

Cô ngẩn người nhìn lên trời.

[Đây là thật sao?]

“Tỷ nói thật chứ?”

Giọng nói khẽ vang lên kéo An Nhiên ra khỏi mạch suy nghĩ. Tiếng cười nói từ xa vọng lại, khiến đại não vẫn còn mơ màng của cô lập tức báo động. Theo bản năng liền nép vào sau hòn giả sơn trong vườn.

“Không phải Thất tiểu thư vừa qua sinh thần sao? Nhà thông gia gửi sang lễ vật là một bức bình phong hình bán nguyệt, khung được làm từ vàng ròng, quý giá vô cùng. Nghe nói lão gia vừa nghỉ lại ở U Lan Hiên, Chu di nương liền khóc lóc nói Đại nương tử thiên vị, chỉ ban thưởng cho con đích mà không đoái hoài tới con thứ. Hừ, ta khinh!”

Thiếu nữ khoác áo lông chuột thêu hoa cười nhạt:

“Họ Hà là ngoại tổ gia của Thất tiểu thư, đương nhiên phải thương yêu cháu ruột của mình. Chu di nương và con gái của nàng ta thì có liên quan gì mà cũng đòi chia phần?”

“U Lan Hiên vốn không thiếu vật quý. Chẳng phải San Tú tỷ tỷ theo hầu Tam tiểu thư vẫn thường khoe rằng lão gia ban thưởng nhiều đến nỗi khố phòng chật ních, không còn chỗ chứa hay sao? Vậy mà giờ lại đi ghen tị với lễ vật của Thất tiểu thư?”

“Nói cho cùng, Chu di nương xuất thân thấp kém. Dù từ nhỏ theo hầu lão gia, nhìn thấy không ít đồ quý, nhưng làm sao so được với của hồi môn của tiểu thư con nhà quan lại? Nghe nói năm đó, đại nương tử xuất giá, của hồi môn xếp từ ngoại môn đến tận tây môn chưa hết.”

Âm thanh cuộc nói chuyện cứ thế dần nhỏ lại rồi mất hút sau ngã rẽ, để lại sự hiếu kỳ trong lòng An Nhiên.

“Muội đang làm gì vậy?”

Cô giật mình quay lại, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú đang đứng trước mặt.

Ngọc quan cài trên mái tóc đen nhánh, ngũ quan thanh tú, khóe môi ẩn hiện nét cười.

“Sao nào? Mấy ngày không gặp, chẳng lẽ muội quên ta rồi sao?”