Vô Tình Đạo Bị Ta Dạy Lệch Pha

Chương 2

Tiểu Nha ngơ ngác gọi: "Nương ơi, ngon quá."

"Ngươi yên tâm, đợi ngươi làm được việc, nương cũng cho ngươi ăn." Nhị thẩm xoa đầu con gái, thở dài. Hàn Bất Đa là đứa trẻ tốt, chu đáo hơn hai nhóc nghịch ngợm nhà mình nhiều. Nhưng nghèo quá, thật sự quá nghèo, bà cũng không muốn như vậy.

Hàn Bất Đa chưa bao giờ so đo chuyện này. Dù sao tuổi đời ở xã hội hiện đại của hắn cũng đã 30, hắn hiểu rõ đạo lý thế gian không phải trắng đen rõ ràng, ai cũng có lòng riêng. Hơn nữa, so với nhà hàng xóm làm, nhị thúc và nhị thẩm đã là thánh nhân lắm rồi.

Nhà hàng xóm chính là nhà Tiểu Ứng Tử. Tình cảnh của Tiểu Ứng Tử cũng tương tự hắn, chỉ là đến đây muộn hơn, lúc 4 tuổi. Nhưng năm đó Tiểu Ứng Tử còn có hai mẫu ruộng mỏng do cha mẹ để lại, đâu như nhà hắn, chữa bệnh bán hết ruộng đất, hắn hoàn toàn là ăn bám nhà nhị thúc. Thúc thúc và thẩm thẩm nhà Tiểu Ứng Tử thật sự không phải người tốt lành gì, lòng dạ rất độc ác. Chưa nói đến chuyện ăn không no mặc không ấm, đến giờ vẫn chưa đặt tên cho Tiểu Ứng Tử, toàn gọi "này", “kia", chẳng khác nào gọi chó.

Cũng vì vậy, Tiểu Ứng Tử là người bị bắt nạt nhiều nhất trong đám trẻ con trong thôn.

Hai năm trôi qua, phát hiện hình như Tiểu Ứng Tử không biết nói chuyện, không ít đứa trẻ hư hỏng được nước lấn tới, vỗ tay vây quanh Tiểu Ứng Tử cười hì hì hát đồng dao: "Câm điếc câm điếc, sinh ra đã không biết nói; câm điếc câm điếc, đáng đời chết cha chết mẹ!"

Đó là lần đầu tiên Hàn Bất Đa 6 tuổi gặp Tiểu Ứng Tử. Hàn Bất Đa mang linh hồn người trưởng thành, nên ghét nhất chơi với đám trẻ con nước mũi lòng thòng thích gào thét, bình thường đều tránh xa chúng. Chỉ là lần này náo loạn quá lớn, hắn bị Nhị Lang Hàn gia đẩy đi xem náo nhiệt.

Chỉ thấy thằng bé câm điếc kia không nói một lời, nhào lên người thằng bé mập cầm đầu, vung nắm đấm liên tục, dù bị đám trẻ con khác đấm đá vào thân thể phát ra từng tiếng bịch bịch, cũng không buông tay, đánh cho mũi thằng bé mập tứa máu.

Sau đó, thúc thẩm Tiểu Ứng Tử lôi Tiểu Ứng Tử đến trước cửa nhà thằng bé mập đánh cho một trận, đánh đến mức cha mẹ thằng bé mập không chịu nổi nữa: "Thôi đi! Cũng là nhà ta không phải, cái miệng như móc câu ấy. Nhìn xem đánh nó đau cũng không nói được, tội nghiệp!"

Tiểu Ứng Tử mình đầy thương tích bị ném vào chuồng heo.

Hàn Bất Đa không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng lại không đành lòng. Hắn lén giấu củ khoai lang nướng nhị thúc cho, nửa đêm trèo vào chuồng heo nhà họ Ứng.

"Này..." Hàn Bất Đa cứng họng, hắn không muốn gọi người ta là thằng bé câm, cũng không gọi được mấy cái tên "Bảo Nhi" mà người trong thôn hay gọi trẻ con, dứt khoát tự đặt cho đứa trẻ trước mặt một cái tên thân mật. “Tiểu Ứng Tử, lại đây ăn!"

Cái bóng đen trước mặt động đậy, nhưng không lại gần.

"Mau lại ăn đi!" Hàn Bất Đa bắt đầu dọa trẻ con. “Không ăn no, làm sao có sức? Không có sức thì heo sẽ ăn thịt trẻ con đấy! Rộp rộp rộp rộp!"

Đứa trẻ từ từ bò lại, vươn tay, mò mẫm nhận lấy củ khoai lang nướng của Hàn Bất Đa, nó vừa đau vừa đói, trong lòng tủi thân vô cùng, mắt rưng rưng, nhưng mặt đã đanh lại: "Cảm, cảm ơn."

"Ngươi biết nói chuyện à?" Hàn Bất Đa kinh ngạc vô cùng.

"Ta, ta, ta không phải, ta không phải câm." Tiểu Ứng Tử từ từ ăn khoai lang nướng, giọng nói rất nhỏ.

Là cà lăm... Hàn Bất Đa thầm nghĩ, đoán ra lý do bình thường Tiểu Ứng Tử không chịu mở miệng nói chuyện, có lẽ là trước đây cà lăm bị người ta cười nhạo.

Hàn Bất Đa lật người, nghe tiếng sột soạt như chuột nhỏ bên cạnh, trong lòng vô cùng buồn bã. Nếu không phải thúc thẩm Hàn gia tốt bụng, có lẽ hắn cũng phải sống cuộc sống bị đánh đập chịu khổ như vậy!

Từ đó, Hàn Bất Đa thu nhận được một tiểu đệ đệ đáng thương hơn mình ở thôn Ứng gia —— Tiểu Ứng Tử.