Vô Tình Đạo Bị Ta Dạy Lệch Pha

Chương 1

"Hàn Bất Đa! Hàn Bất Đa!"

Giọng oang oang của nhị thẩm Hàn gia vang vọng, đánh thức Hàn Bất Đa đang ngủ trong đống rơm.

"Trời ơi là trời." Hàn Bất Đa than thở, duỗi người một cái, lau mặt, chui ra khỏi đống rơm, rồi ghé lại gần một người bạn nhỏ vừa chui ra từ đó: "Tiểu Ứng Tử, giúp ta phủi rơm trên đầu đi."

Cậu bé đối diện có thân hình gầy gò, mái tóc vàng hoe mềm nhũn được búi thành một túm nhỏ sau gáy, nghe vậy cũng không trả lời, đôi mắt trong veo nhìn Hàn Bất Đa, tỉ mỉ phủi sạch rơm trên đầu hắn.

Hàn Bất Đa cũng không rảnh rỗi, tranh thủ phủi bụi trên người Tiểu Ứng Tử: "Đi thôi đi thôi, về nhà lanh lợi lên, đừng để bị ăn hϊếp nữa, đói bụng thì nói với ca, ca sẽ tìm đồ ăn cho."

Tiểu Ứng Tử gật đầu, không nói gì, nhanh chóng theo sau Hàn Bất Đa, cho đến khi đến ngã ba thì mỗi người một ngả.

"Nhóc thối tha!" Nhị thẩm Hàn gia mắt tinh như cú, liếc mắt đã thấy vết rơm rạ hằn trên mặt Hàn Bất Đa. “Bảo ngươi đi làm việc, ngươi lại đi ngủ!"

"Ấy ấy ấy! Thẩm thẩm!" Hàn Bất Đa bị đánh cho gà bay chó sủa, xoa mặt âm thầm kêu khổ, nhóc cà lăm này, sao không báo cho mình một tiếng? "Thẩm thẩm ơi, thẩm thẩm tốt của ta ơi, ta làm xong việc rồi mới chơi có một chút xíu thôi mà!"

Nhị thẩm Hàn gia hừ lạnh một tiếng, xỏ dép rơm: "Ăn cơm!"

Nói là ăn cơm, nhưng cũng chỉ là cháo loãng. Nhà nông chẳng có cao lương mỹ vị gì, may mà mười mấy năm nay mưa thuận gió hòa, còn đủ no bụng.

Hàn gia không đông người, chỉ có nhị thúc, nhị thẩm, con của họ là Đại Lang, Nhị Lang, Tam Muội, cộng thêm Hàn Bất Đa. Hàn Bất Đa vốn là con của đại ca nhà nhị thúc, nhưng khi Hàn Bất Đa vừa tròn một tuổi, cha mẹ hắn lại lần lượt qua đời vì bệnh tật. Dù Hàn Bất Đa là người xuyên việt, cũng không thể trâu bò đến mức một tuổi đã tự lập được.

Vốn tưởng rằng số mình đến đây là hết, không ngờ nhị thúc ôm hắn lên, thở dài một tiếng: "Có thêm nó cũng không thừa, thiếu nó cũng chẳng sao, ôm về nuôi đi, coi như để lại chút huyết mạch cho đại ca." Từ đó, hắn có cái tên, Hàn Bất Đa.

Tuy không bằng con ruột, nhưng nhị thúc nhị thẩm đối xử với hắn cũng không tệ. Ví dụ như lúc này, nhị thẩm tuy tiếc không nỡ chia cho hắn một quả trứng vịt, nhưng bát cháo lại được nấu đặc sệt.

"Vân nương." Nhị thúc trách cứ nhìn thê tử một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nói gì, nhìn chút lòng trắng trứng ít ỏi dưới đáy bát mình, quay sang nói với con trai lớn đang ăn ngon lành. “Đại Lang, Nhị Lang, các ngươi chia cho Bất Đa chút trứng vịt đi."

Nụ cười trên mặt Đại Lang dần tắt. Hắn ta miễn cưỡng gắp quả trứng vịt vốn đã ít ỏi ra, lén so sánh kích thước, gắp miếng nhỏ hơn lên: "Bất Đa đệ, ngươi ăn đi."

Nhị Lang dứt khoát vùi đầu vào bát, giả vờ như không nghe thấy gì.

Ngoài mặt Hàn Bất Đa cười hì hì, trong lòng thở dài, nhận lấy miếng trứng vịt nhỏ xíu của Đại Lang, vùi xuống đáy bát, từ từ húp cháo.

"Ăn nhanh lên!" Mọi người lần lượt ăn xong đứng dậy rời bàn, chỉ còn lại nhị thẩm và Hàn Tiểu Nha ở lại dọn dẹp bát đũa, nhị thẩm trợn mắt, lộ vẻ mất kiên nhẫn.

"Dạ!" Hàn Bất Đa húp cạn ngụm cháo cuối cùng, để lộ miếng trứng vịt dưới đáy bát, hắn nhanh chóng cầm đũa, nhét lòng đỏ trứng vào miệng Tiểu Nha, lòng trắng trứng nhét vào miệng nhị thẩm. Với sự hiểu biết của hắn về nhị thẩm, quả trứng này, chắc chắn bà và Tiểu Nha cũng không có phần.

"Nhóc chết tiệt này!" Nhị thẩm vừa đau lòng, vừa ấm lòng, lại có chút xấu hổ, tâm trạng vô cùng phức tạp.