(Trọng Sinh) Nhà Có Sủng Phu

Chương 3

Đời trước, sau vài năm, từ thị trấn Tây Loan đến thôn Đào Nguyên đã mở một con đường lớn bằng phẳng, ngồi loại xe ba bánh nhỏ chạy trong thôn chỉ cần hơn mười phút là về đến nhà.

Nhưng hiện tại con đường này còn rất khó đi, không chỉ hẹp mà còn đầy ổ gà, ổ voi. Nếu có xe từ bên ngoài vào gặp thời tiết xấu, đều không thể vào thôn được.

Đoạn đường quá xóc, hai ông cháu đành phải xuống xe dắt bộ.

Khi về đến thôn Đào Nguyên, mặt trời đã khuất sau núi từ lâu.

Nhiều nhà đã bật đèn, nhưng vẫn còn khá đông người tụ tập nói chuyện bên ngoài. Đặc biệt, khi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa do con dâu trưởng thôn mở, họ thấy vẫn còn người đang chơi bài.

Nơi đó quanh năm đặt một cái bàn gỗ cũ, dãi dầu mưa nắng mà vẫn chưa sập. Ban ngày cũng có người bày bàn cờ tướng. Khi Diệp Tư bấm chuông xe, cậu còn nghe thấy một giọng nói lớn hô "Thuận tử, đồng hoa" gì đó.

Nghe tiếng chuông xe, dân làng đang đứng xem ở bên bàn quay đầu lại, đều nở nụ cười chào hỏi:

"Ồ, Tiểu Tư về rồi, chớp mắt đứa trẻ này đã lớn thế này. Lão Diệp được hưởng phúc rồi."

"Lão Diệp, mấy hôm trước thằng nhóc nhà tôi trèo tường nhà ông hái mấy quả táo, bị tôi bắt được, đánh cho một trận."

Diệp Văn Bác ngồi phía sau xe, cười ha hả: "Không sao, để bọn trẻ ăn đi. Chúng tôi ít khi ở nhà, chúng nó không ăn thì cũng bị chim chóc tha đi hết."

"Lão Diệp và Tiểu Tư chắc chưa ăn tối đâu, về nấu cơm nhanh đi, đứa trẻ này chịu đói không được đâu. Đúng rồi, tối nay bà xã tôi làm bánh cuốn, lát nữa tôi về đem qua cho mấy cái." Đó là ông Vương Hưng Quân, hàng xóm nhà họ Diệp.

"Vừa khéo, hôm nay trong cửa hàng còn dư nhiều bánh bao, lát nữa lấy mấy cái về cho bọn trẻ ăn."

Khi hai ông cháu đi xa rồi, người ở cửa hàng tạp hóa lại bàn tán.

Thôn Đào Nguyên tuy là một thôn có nhiều họ, nhưng nhà họ Diệp chỉ có một hộ duy nhất.

Những người già trong thôn vẫn còn nhớ mấy chục năm trước, Diệp Văn Bác trẻ tuổi, trông như một thư sinh, một tay dắt một đứa trẻ cao quá đầu gối, một tay còn bế một đứa trẻ đang bú, đến an cư lạc nghiệp ở thôn của họ.

Trong chớp mắt mấy chục năm trôi qua, hai đứa trẻ đó giờ một đứa đã lấy vợ quên cha, một đứa đã sớm luân hồi đầu thai.

Những năm đầu, người trong thôn thấy Diệp Văn Bác hiền lành và lịch sự nên không ít người khuyên ông nên tìm một người vợ khác để cùng nhau nuôi dạy con cái. Một người đàn ông một mình vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi hai đứa con thì quá vất vả.

Nhưng Diệp Văn Bác kiên quyết không đồng ý, cứ thế một mình cùng hai đứa con sống qua ngày, ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Mười ba năm trước, sinh viên đại học duy nhất của thôn họ, người mà họ coi như "con chim phượng hoàng bay ra ngoài", gặp tai nạn xe mà qua đời. Những người già trong thôn Đào Nguyên vốn nhìn đứa trẻ đó lớn lên và tự hào về nó đều choáng váng, không dám tin. Sao đứa trẻ đó lại ra đi như vậy? Diệp Văn Bác làm sao chịu nổi?

Khi Diệp Cần mới qua đời, cuộc sống của Diệp Văn Bác gian nan nhất, bây giờ cuối cùng cũng vượt qua được. Trong chớp mắt, con trai của Diệp Cần đã học cấp ba, hai năm nữa cũng phải thi đại học.

Người ta nói tiêu chuẩn của trường cấp ba huyện khó vào, nhưng vào được rồi thì ba năm sau chắc chắn sẽ là sinh viên đại học. Đứa trẻ này thực sự giống Diệp Cần ngày xưa.

Nhưng mà cuộc sống mới tốt lên được một chút, thì nhà con cả lão Diệp lại đến gây sự.

"Người nhà họ Vương thực sự lại mở một cửa hàng ăn sáng đối diện cửa hàng của lão Diệp à?"

"Đúng vậy, hôm nay tôi mới lên thị trấn, bánh bao của cửa hàng lão Diệp ngon, nên ghé qua ăn trưa. Còn nhớ trước đây lão Diệp thuê một cậu thanh niên không? Bây giờ cũng chạy sang bên đó rồi. Tên Vương Vĩnh Thành đó đúng là một tên khốn nạn. Tôi còn thấy Vương Quế Lan ở trong cửa hàng thu tiền đấy."

Một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi nói xong nhổ nước bọt xuống đất.

"Thằng Diệp Phấn cũng không phải là loại tốt lành gì, cứ để vợ nó mặc sức làm loạn, cũng không nghĩ xem ngày xưa lão Diệp nuôi hai đứa con lớn vất vả biết bao nhiêu." Đó là một người thà chịu thiệt thòi cho mình chứ không bao giờ muốn làm tổn thương con cái.

Mặc dù bà vợ của Diệp Phấn lăng xăng khắp thôn, nhưng người trong thôn cũng chưa bao giờ thấy Diệp Phấn nói gì. Dáng vẻ hèn nhát đó nhìn mà tức, không thể so sánh được với em trai của ông ta.

Chỉ đáng tiếc là đứa con thực sự hiếu thảo lại không sống lâu.

Nhớ năm đó, khi Diệp Văn Bác đưa đứa cháu trai mới hai tuổi về, Vương Quế Lan suốt ngày nói muốn đuổi nó đi. Diệp Phấn thậm chí còn không chút lưu tâm tới tình cảm anh em, cứ nói rằng đứa trẻ như vậy sẽ kéo lùi Diệp Văn Bác, ra vẻ quan tâm cha ruột mình.

Nhưng nếu thực sự kéo lùi thì tại sao tên con cả này không ra tay giúp đỡ?

Hơn nữa, năm đó nếu đứa trẻ bị dọa đến ngây dại bị đuổi đi thì cũng chẳng ai nhận nuôi cả, rơi vào trại trẻ mồ côi như thế thì làm gì có ngày lành?

Vẫn còn người đang bàn tán về Vương Quế Lan và Diệp Phấn, người bên cạnh kéo tay áo ông ta, chỉ về một con đường nhỏ khác.

Ông ta nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là Diệp Phấn vác cuốc từ ruộng về.

Nhìn bộ dạng chất phác và thật thà, làm ruộng giỏi, cũng coi như chăm chỉ, chỉ là... chà, người thôn cũng không muốn nói nhiều. Nhà nào mà chẳng có chuyện, chỉ tội nghiệp ông già và đứa trẻ kia thôi.

"Mọi người vẫn đang chơi bài à?" Diệp Phấn từ chỗ tối bước ra chỗ sáng, cười ngây ngô chào hỏi mọi người.

"Không chơi nữa, thu dọn đi, chắc vợ ở nhà đã nấu cơm xong rồi. Ai nấy về nhà ăn cơm đi, ngày mai lại đến."

"Về thôi, về thôi."

Cũng có người thấy bộ dạng lúng túng của Diệp Phấn nên nói với ông ta vài câu.

Nhưng Bao Lệ Lệ, chủ cửa hàng tạp hóa, lại không thèm để ý đến Diệp Phấn.

Một là vì bà và Vương Quế Lan vốn không ưa nhau, hai là bố chồng bà, tức trưởng thôn cũ, vốn thân thiết với Diệp Văn Bác, mối quan hệ rất tốt. Vì vậy, bà chẳng thể nào ưa nổi Diệp Phấn. Bà vừa nói chuyện với người trong thôn, vừa nhổ nước bọt về phía Diệp Phấn đứng.

"Em gái..."

"Đừng gọi, gọi thân thiết như vậy, tôi còn sợ ngày mai sẽ bị cả nhà ông bán đi, đếm tiền hộ còn bị các người cười nhạo sau lưng. Trên có thần linh chứng giám, sớm muộn gì cũng bị báo ứng."

Bao Lệ Lệ nói xong hừ một tiếng rồi quay vào trong cửa hàng.

Cái cuốc sắt như nặng cả ngàn cân, ép lưng Diệp Phấn cong xuống, từ từ lê bước vào bóng tối.

"Em nói linh tinh gì với ông ta vậy? Em không thấy bộ dạng hèn đó của ông ta à? Có thể áp chế nổi con mẹ Vương Quế Lan hung dữ kia không?" Lâm Hải Minh, chồng Bao Lệ Lệ, từ phía sau ló đầu ra nhìn.

Người đã đi rồi, ông ấy lại quay đầu nói với vợ.

Bao Lệ Lệ cười khẩy: "Anh đừng bị cái vẻ ngoài đó của ông ta lừa. Anh quên rồi à, năm đó khi mới xảy ra chuyện, Diệp Phấn ông ta cũng là người muốn lão Diệp gửi Tiểu Tư đi đấy. Lúc đó Tiểu Tư mới thực sự đáng thương, khi đó em đã thấu hiểu hết rồi."

Bà và Lâm Hải Minh lớn lên cùng thôn, tất nhiên hiểu rõ chuyện nhà họ Diệp như lòng bàn tay.

"Được rồi được rồi, anh chỉ nói vậy thôi. Dù sao anh cũng không thích gia đình họ." Lâm Hải Minh vội vàng an ủi vợ.

Diệp Phấn là ai cơ chứ? Không liên quan gì đến ông ấy.