Trường cấp hai và trường tiểu học của thị trấn nằm sát cạnh nhau.
Hai năm nay, thu nhập của người dân thị trấn tăng lên, phụ huynh cũng sẵn lòng cho con tiền tiêu vặt, để mua đồ ăn sáng và ăn vặt giờ ra chơi.
Cũng vì thế, mở quán bán đồ ăn sáng ở cổng trường cấp hai tuy vất vả hơn một chút, nhưng vẫn có thể kiếm được chút tiền.
Quán ăn sáng Diệp Gia của ông Diệp ban đầu bán bánh bao, bánh màn thầu, sau lại thêm sữa đậu nành.
Tuy là bán đồ ăn sáng, nhưng đến trưa, bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, chạy một vòng trên sân tập xong ra ngoài đều thích mua đồ ăn để lấp đầy cái bụng đã đói meo. Vì vậy, sau khi ngủ trưa, ông Diệp lại làm thêm ít bánh bao, canh lúc học sinh tan học là hấp chín.
Diệp Văn Bác một mình nuôi hai con trai, sau khi con út mất, ông lại một mình nuôi cháu.
Mấy chục năm nay, để cho con cháu được ăn ngon, ông đã bỏ không ít công sức vào chuyện bếp núc.
Mặc dù chỉ là một cửa hàng bánh bao đơn giản, nhưng các loại bánh không hề ít, bánh mỏng, nhân nhiều lại ngon, ba năm qua đã có được không ít khách quen.
Thời điểm Diệp Tư trở về đã qua giờ tan học, cổng trường sớm không còn bóng người.
Diệp Tư xách cặp, chầm chậm bước đi, liền thấy trước cửa hàng đối diện hàng bánh bao Diệp Gia có một người đang ngồi, vừa tán dóc vừa nhổ nước bọt, nói gì đó rất hăng say.
Trước cửa hàng bánh bao sáng Diệp Gia càng thêm lạnh lẽo. Diệp Tư lạnh lùng nhìn người kia một cái, bước chân nhanh hơn.
Vương Quế Lan chém gió nửa ngày với chủ tiệm văn phòng phẩm bên cạnh, thấy có người đi đến thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó híp mắt cười khúc khích: "Ô, học sinh giỏi về rồi cơ à? Ở huyện mấy tháng đã khinh người ta rồi, gặp bác gái mà cũng chẳng thèm chào hỏi."
Diệp Tư nghe mà muốn nôn, không thèm quay đầu, xông thẳng vào tiệm nhà mình, lớn tiếng gọi: "Ông ơi, cháu về rồi!"
"Tiểu Tư, về rồi à?" Diệp Văn Bác từ trong nhà đi ra.
Người đàn ông hơn 60 tuổi, tóc đã bạc quá nửa. Những năm tháng lao động vất vả và nỗi đau mất con ở tuổi trung niên khiến ông trông già hơn tuổi thật rất nhiều.
Mặc dù điều kiện gia đình còn khó khăn, nhưng so với những người cùng lứa ở thị trấn và thôn quê, ông khác một trời một vực, luôn giữ mình sạch sẽ, gọn gàng. Trên người ông là bộ quần áo màu xanh đen đã giặt đến bạc màu.
"Ở huyện có quen không? Mau bỏ cặp xuống, ăn mấy cái bánh bao trước đã. Lát nữa chúng ta cùng về thôn, tối nay ông nấu mấy món ngon cho Tiểu Tư." Diệp Văn Bác nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Diệp Tư ôn hòa, từ ái, dường như không hề nghe thấy tiếng Vương Quế Lan nói xỏ nói xiên ở bên ngoài.
"Ông ơi..." Diệp Tư đặt cặp xuống, đi tới ôm chặt lấy Diệp Văn Bác, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Sao thế?" Diệp Văn Bác không quen thân mật với cháu trai như vậy nên hơi ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ đẩy cháu ra. Tay ông do dự một chút rồi đặt lên lưng Diệp Tư, vỗ vỗ, hỏi: "Ở huyện bị người ta bắt nạt à?"
Đứa trẻ này ở bên ngoài bị bắt nạt không ít, lại chưa từng nói với ông. "Hay là bác gái nói gì con rồi? Đừng nghe lời bà ta, chuyện gì cũng có ông ở đây."
Mũi Diệp Tư cay cay, ôm thân thể gầy yếu của ông hồi lâu mới buông ra. Cậu quay mặt đi, không muốn để ông nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Nhìn quanh tiệm một vòng rồi nói: "Chỉ là nhớ ông thôi. Ông ơi, anh Triệu đâu rồi? Không làm ở tiệm mình nữa ạ?"
Hồi cấp 3, Diệp Tư bận rộn việc học, tiệm cũng đông khách, Diệp Văn Bác sợ chậm trễ việc học của Diệp Tư, nên đã thuê một người phụ việc, chính là "anh Triệu" mà Diệp Tư đang nói.
Tất nhiên, lúc này Diệp Tư đã biết Triệu Tùng đi đâu rồi, ngay đối diện đó, còn mang theo công thức làm bánh bao của ông, đúng là một kẻ vô ơn.
Diệp Văn Bác hừ lạnh một tiếng: "Đừng nhắc đến cậu ta nữa, cậu ta đi chỗ khác rồi. Một mình ông cũng làm được, Tiểu Tư cứ ở huyện học hành cho tốt là được. Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tiệm chỉ rộng chưa đến hai mươi mét vuông, ngăn thành hai gian. Phía trong chỉ có một cái giường gỗ chắp vá, không được xem là nhà chính thức của hai ông cháu.
"Vâng, ông ơi, mình về nhà thôi." Diệp Tư cũng nhớ căn nhà của hai ông cháu ở thôn Đào Nguyên, giúp ông kiểm tra xem lò đã tắt hẳn chưa, rồi mang theo mấy cái bánh bao còn sót lại trong xửng hấp. Dù trời lạnh, tiệm của họ cũng không bán bánh bao qua đêm, rồi đẩy ra ngoài một chiếc xe đạp cũ kỹ để trong tiệm.
Diệp Văn Bác khóa cửa, Diệp Tư ngồi xổm trước xe đạp kiểm tra. Nhưng thường thì ông sẽ kiểm tra trước, vì cuối tuần hai ông cháu sẽ cùng đạp chiếc xe này về thôn.
Hồi mới vào cấp 2, Diệp Tư chưa cao lớn, là ông chở cậu. Giờ thì đổi lại, Diệp Tư chở ông.
Vương Quế Lan lúc nãy đứng trước cửa lải nhải không ngừng, không biết đã chạy đi đâu. Lại có một kẻ khó ưa khác đi tới, cất giọng cười chào hỏi Diệp Tư:
"Tiểu Tư về rồi à, ăn cơm tối chưa? Anh Triệu xào cho mấy món nhé?"
Diệp Tư đứng dậy, quay lại, mặt không biểu cảm nhìn chàng trai mặt tròn này. Da anh ta so với đại đa số người nông thôn thì trắng hơn, mặt lại hơi tròn, trông rất dễ mến. Ai nhìn cũng không tin đây là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, quay lưng bán đứng chủ cũ, sau lưng còn bịa đặt, hủy hoại thanh danh của ông.
Diệp Tư dùng ánh mắt dò xét nhìn nụ cười của anh ta, muốn từ gương mặt này nhìn ra được da mặt anh ta dày đến mức nào, mới có thể nói chuyện thân mật trước mặt cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh ta coi cậu là đứa trẻ lên ba ngây thơ vô tri sao?
Tiếc là cậu chẳng hề ngây thơ, dù là khi lên ba.
Diệp Tư cứ thế nhìn anh ta, không nói một lời. Dần dần, nụ cười trên mặt Triệu Tùng cũng không giữ nổi nữa, anh ta sờ cằm: "Tiểu Tư có hiểu lầm gì với anh Triệu sao?"
"Tiểu Tư, chúng ta đi thôi." Diệp Văn Bác khóa cửa xong, quay người lại nói.
"Vâng, ông ơi, mình về thôi." Diệp Tư nhận lấy hai cái túi, treo lên ghi đông xe, mỗi bên một cái. Phần còn lại Diệp Văn Bác cầm trên tay.
Diệp Tư có đôi chân thon dài, dễ dàng bước qua yên xe. Đợi ông ngồi yên phía sau, cậu đạp chân một cái, xe đạp đã lăn bánh.
Hai ông cháu nhất trí bỏ mặc Triệu Tùng ở đó, không ai thèm để ý đến anh ta. Người phía sau nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, sắc mặt lạnh đi, mắng một tiếng, quay người vào tiệm Vương Gia.
Chủ tiệm văn phòng phẩm từ sau quầy thò đầu ra, cười khẩy một tiếng. Tên vô ơn bạc nghĩa này thật sự coi ông cháu nhà người ta như cục bột có thể mặc sức nắn bóp sao, chẳng lẽ không cho người ta nổi giận chút nào?
Cô không tin những lời mụ Vương nói lúc nãy. Quen biết ông cháu nhà họ Diệp đã lâu, sao lại không biết họ là người thế nào chứ.
Hơn nữa, nếu đã nói là người một nhà, lại mở một tiệm đồ ăn tương tự ở đối diện, còn lôi kéo tên vô ơn bạc nghĩa Triệu Tùng này sang là có ý gì?
Nhìn tấm biển treo trên cửa, các loại bánh bao giống hệt bên kia bán, giá lại rẻ hơn một hào, Triệu Tùng lại đứng trước cửa rao hàng giữa ban ngày, kéo hết khách quen sang bên đó, đây không phải là đang ép ông cháu nhà họ Diệp đến đường cùng sao?
Xui xẻo lắm mới thân với cái nhà mụ Vương kia.