Thẩm Mạn chỉ ăn hai miếng rau xào rồi uống một bát cháo nhỏ, không thể ăn thêm được nữa. Cơ thể cô vẫn còn yếu, tốt nhất nên ngủ thêm một giấc để hồi phục.
"Ăn ít thế à." Trương Mai thấy cô ăn quá ít, liền nói:
"Bệnh thì phải ăn nhiều vào. Nhà mình không có thịt, chứ không thì mẹ đã nấu cho con chút gì bổ rồi."
Câu sau Trương Mai nói đầy bất lực. Ai mà chẳng muốn ăn thịt mỗi ngày? Nhưng cũng phải có điều kiện mới được.
Thẩm Chính Tân uống một ngụm cháo rồi nói:
"Pha cho Tiểu Mạn một ly sữa mạch nha đi, trong nhà vẫn còn nửa hũ đấy."
Thứ này ở thời điểm hiện tại được xem như là đồ bổ dưỡng, gần như không mua được bằng phiếu, có thể mua được đã là rất khó khăn.
Nghe vậy, Trương Mai gật đầu đồng ý. Con gái bệnh mấy ngày nay, đúng là cần phải bồi bổ thêm.
Bên cạnh, Thẩm Ngọc bĩu môi tỏ vẻ không vui:
"Con cũng muốn uống sữa mạch nha!"
Trong nhà chỉ có chừng ấy sữa, không đến lượt cô thì lại giận dỗi.
Thẩm Mạn nhìn Thẩm Ngọc, cảm thấy cô chị này đúng là có vấn đề. Thứ gì cũng phải tranh giành bằng được. Không biết nếu là thuốc chuột, cô ta có tranh để uống không?
"Pha cho nó một ly luôn đi." Thẩm Chính Tân không muốn nghe con gái càm ràm. Cả ngày đi làm đã đủ mệt, về đến nhà cũng chẳng được yên tai.
Nghe cha nói vậy, Thẩm Ngọc im bặt, rồi tiếp tục ăn cơm.
Nhìn cả gia đình, Thẩm Mạn cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Cô càng tin rằng việc xuống nông thôn là quyết định đúng đắn. Ít nhất cô sẽ không phải đối mặt với những con người này nữa.
Ăn xong, cô đứng dậy trở về phòng. Nhân lúc mọi người còn đang ăn cơm, cô lén lấy ra từ không gian một chiếc bánh bao nhân miến và cải thảo để ăn.
Đây là bánh cô tự làm. Dù không có thịt nhưng cô đã cho thêm mỡ heo, nên vị vẫn rất ngon.
Chỉ ăn một cái, cô không ăn thêm nữa. Tiện tay mở cửa sổ để thông gió, sau đó uống một ít nước ấm rồi nằm xuống nghỉ tiếp.
Ngày mai còn phải thu dọn đồ đạc, mà Thẩm Mạn cũng chẳng biết nên mang theo những gì.
Lúc này, Trương Mai bưng một ly sữa mạch nha vào phòng, nói:
"Mẹ dùng hai cái ly để làm nguội bớt rồi, con tranh thủ uống khi còn ấm đi."
Thẩm Mạn không từ chối, đứng dậy uống nửa ly. Hương vị... cũng tạm được.
Dù sao trong nhà chỉ có mỗi thứ này là tốt nhất, muốn có gì khác cũng chẳng có.
Khi thấy mẹ đã rời khỏi phòng, cô lén đổ phần còn lại vào không gian rồi nằm xuống giường.
Đầu óc vẫn quay cuồng những suy nghĩ lộn xộn, nhưng Thẩm Mạn mặc kệ, trở mình rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã tám giờ. Cô liếc mắt nhìn chiếc giường đối diện, không thấy ai cả, có lẽ Thẩm Ngọc đã ra ngoài từ sớm.
Cô ta chẳng có việc làm, suốt ngày chỉ biết la cà chơi bời. Nếu mà là con trai, chắc cũng thành dạng đầu gấu ngoài phố rồi.
Nhờ thuốc uống hôm qua, hôm nay Thẩm Mạn cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều, tinh thần cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Cô mở cửa nhìn quanh, thấy trong nhà không có ai.
Quay lại phòng, cô lấy máy đo huyết áp từ trong không gian ra để kiểm tra, quả nhiên huyết áp hơi thấp.
Xem ra tình trạng cơ thể yếu là do thiếu dinh dưỡng. Cả ngày chỉ ăn uống qua loa thế này, khỏe lên mới là lạ.
Thẩm Mạn kéo chiếc rương hành lý từ trên tủ xuống. Đây vốn là chuẩn bị cho Thẩm Ngọc, nhưng cuối cùng cô ta không đi, giờ thì đến lượt cô dùng.
Quần áo của nguyên chủ cũng không nhiều, bốn mùa gom lại cũng chỉ vừa đủ một chiếc rương. Mền chăn thì chưa cần xếp vội, để đến trước khi đi buộc lại là được.
Ngoài ra còn phải chuẩn bị thêm các đồ dùng sinh hoạt như nệm và chăn đệm. Mấy bộ quần áo này cô cũng không định bỏ lại, vì trong không gian của cô chẳng có quần áo nào ngoài vài bộ đồ lót.
Theo ký ức của nguyên chủ, thời điểm này muốn mua vải phải có phiếu vải. Trong nhà mỗi năm tích góp lắm cũng chỉ mua được hai bộ quần áo. Thế nên cô cũng chẳng mong ai sẽ may cho mình đồ mới.