Thẩm Mạn không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương. Tài xế mà cô thuê hôm đó cũng chỉ mới làm việc ngày đầu tiên, ai ngờ lại "tiễn" cô đi nhanh như thế.
May mà tài sản của cô đã được liệt kê rõ ràng, nếu có bất trắc thì toàn bộ sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện, bao gồm cả cô nhi viện.
So với việc bây giờ trẻ lại vài tuổi, cô chỉ mong được quay về tận hưởng cuộc sống sung túc…
Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại thì chẳng còn đường quay lại nữa rồi. Chắc thi thể cô cũng đã bị hỏa táng rồi nhỉ?
Đã đến mức này, Thẩm Mạn không còn suy nghĩ nhiều nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là chuẩn bị xuống nông thôn.
Cô chủ động đề xuất đi là vì lo ở lại lâu sẽ khiến cha mẹ và người thân của nguyên chủ phát hiện ra sự khác biệt.
Hơn nữa, gia đình này cũng chẳng thực sự coi trọng nguyên chủ. Thẩm Ngọc lẽ ra đã phải xuống nông thôn từ lâu, nhưng lại cố tình kéo dài đến bây giờ.
Cả nhà thường xuyên tẩy não nguyên chủ, ép cô ấy phải xuống nông thôn thay chị, với lý do làm chị phải hy sinh. Ở nhà này, tiếp tục ở lại chỉ thêm mệt mỏi.
Trong tình cảnh như vậy, cách tốt nhất là đi xuống nông thôn. Khi đến một nơi khác, cô sẽ không còn phải lo lắng về việc thay đổi tính cách nữa.
Ở nông thôn vài năm, rồi chờ đến khi phục hồi kỳ thi đại học, cô có thể quay lại thành phố. Bây giờ đi xuống nông thôn cũng mang theo hộ khẩu, đến lúc trở về, mua một căn nhà nhỏ, chuyển hộ khẩu về thành phố để đi học, chẳng phải là tuyệt vời sao!
Mơ mơ màng màng nghĩ đến những chuyện này, Thẩm Mạn lại thϊếp đi lúc nào không hay.
Trùng hợp là lúc đó nguyên chủ cũng đang sốt cao, người nóng bừng mà không ai phát hiện ra.
Nguyên nhân lại chính là cái áo khoác đó.
Thẩm Ngọc vì muốn mua áo mới đã lén lấy ba đồng của nguyên chủ. Cái áo khoác trở thành nỗi ám ảnh của nguyên chủ, khiến cô ấy nhất quyết phải lấy lại cho bằng được.
Nhưng Thẩm Mạn thực sự không hiểu nổi, chỉ một cái áo mà có thể khiến nguyên chủ kích động đến vậy sao?
Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, bên ngoài vang lên tiếng bát đũa lách cách.
"Tiểu Mạn, dậy ăn cơm đi." Trương Mai mở cửa gọi một tiếng.
Nghe vậy, Thẩm Mạn lau mồ hôi trên trán, cảm thấy đỡ hơn nhiều, nhưng cơ thể vẫn còn yếu.
Bệnh tật kiêng kỵ nhất là không ăn uống gì, như thế sẽ khó hồi phục hơn. Nghĩ vậy, cô gắng gượng đứng dậy, vịn tường bước ra ngoài ăn cơm.
Nhà họ Thẩm không lớn, tổng diện tích chỉ khoảng 60 mét vuông, chia thành ba phòng.
Một phòng là phòng ngủ của vợ chồng Thẩm Chính Tân, phòng còn lại là nơi Thẩm Mạn và Thẩm Ngọc ở chung. Trong phòng chỉ có hai chiếc giường và một cái tủ quần áo, không đủ chỗ để thêm thứ gì khác.
Hai chiếc giường trong phòng được ngăn cách bằng một cái bàn học nhỏ, trước đây hai chị em thay phiên nhau dùng khi còn đi học.
Phòng còn lại là của Thẩm Bằng và vợ là Lưu Lệ. Hiện tại họ chưa có con, nếu có thêm thì không gian chắc sẽ càng chật chội hơn.
"Tiểu Mạn, con vẫn chưa khá hơn sao?" Trương Mai thấy Thẩm Mạn đi không vững, liền nói:
"Chút nữa mẹ lấy cho con ít thuốc uống. Chiều nay mẹ sẽ đến chỗ thanh niên trí thức báo tin, hai ngày nữa con hãy đi."
"Đợi con khỏe hơn, mẹ sẽ dẫn con đi mua vài thứ. Trong nhà không còn nhiều phiếu, nhưng cần gì thì cứ nói mẹ mua cho."
Vừa tự quyết định, Trương Mai vừa múc cơm cho cả nhà.
Nghe nói Thẩm Mạn sẽ xuống nông thôn, Thẩm Bằng ngạc nhiên hỏi:
"Mẹ, không phải Tiểu Ngọc sẽ xuống nông thôn sao?"
"Hừ!" Thẩm Ngọc hừ lạnh, nói:
"Nó tự nguyện đi đấy chứ!"
Câu nói của Thẩm Ngọc khiến vợ chồng Thẩm Bằng sửng sốt, nhưng nhìn thái độ mọi người trong nhà, họ cũng không nói thêm gì nữa.
Bữa cơm nhà họ Thẩm cũng chẳng khá giả gì. Gạo trắng và ngũ cốc trộn lẫn để ăn cho đủ bữa, thức ăn chỉ là rau xanh thường ngày. Thịt thì khỏi phải nghĩ, mỗi tháng chỉ có hai cân, ăn dè dặt đến giữa tháng là hết, nửa tháng còn lại chẳng có nổi miếng thịt nào.