Sau Khi Tôi Ruồng Bỏ Nữ Chính Cuồng Loạn, Cô Ấy Đã Hắc Hóa

Chương 6

Nàng vừa định hỏi bọn họ là ai, nữ nhân liền tiến lên một bước nắm lấy hai tay nàng.

"Đã sớm nghe tướng quân nói chàng có một vị phu nhân vô cùng xinh đẹp, hôm nay gặp tỷ tỷ quả nhiên da thịt như ngọc, dung mạo hơn hẳn Điêu Thuyền."

Xuân Tẫn đầu tiên xác định thân phận của nam nhân kia, tên da đen kia là phu quân Phạm Lê của nàng, vậy người trước mắt này là?

Phạm Lê đi đến trước mặt nàng, sờ sờ mũi: "Nương tử, vị cô nương này là ta cứu được từ chiến trường, từ nay về sau sẽ sống trong phủ, mong nàng chiếu cố nhiều hơn."

Ồ, câu chuyện cẩu huyết quen thuộc này!

Xuân Tẫn còn chưa hết cảm khái thì cô gái kia đã rưng rưng nước mắt, giọng nói yểu điệu nói: "Ta cũng là không nơi nương tựa mới đi theo tướng quân, tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ?"

Tỷ tỷ sao lại trách muội được? Tỷ tỷ chỉ muốn đánh muội thôi. Đương nhiên, Xuân Tẫn sẽ không nói ra những lời này trước mặt Phạm Lê, dù sao cũng là chủ mẫu của phủ, phải có phong thái độ lượng.

Nàng giấu bọc đồ sau lưng, nở nụ cười vừa phải: "Muội muội nói gì vậy? Bên cạnh tướng quân có người hiểu ý như muội hầu hạ, ta vui mừng còn không kịp, sao lại trách muội được?"

Cô gái khẽ hít mũi, nước mắt liền ngừng lại, giọt lệ long lanh đọng trên đuôi mắt, trông nàng ta yếu đuối quyến rũ, yểu điệu thướt tha như Tây Thi.

Xuân Tẫn suýt chút nữa thì nhìn ngây người, may mà nàng định lực tốt, nhận ra vẻ mặt không ra gì của mình, lập tức hoàn hồn.

Ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt mông lung sương khói của đối phương, đôi mắt ấy long lanh như hoa đào, cho dù chỉ tùy ý liếc nhìn nàng một cái, cũng tựa như đang hàm chứa tình ý.

Cô gái khẽ chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào tay nàng nói: "Tỷ tỷ đây là muốn đi đâu?"

Xuân Tẫn giật mình, giấu bọc đồ kỹ hơn, cười gượng: "Đương nhiên là đến nghênh đón hai người, ta còn có thể đi đâu được nữa?"

Ánh mắt cô gái đảo một vòng, nhìn nàng bằng nửa con mắt, đáy mắt đen láy như có sóng nước dập dờn, liếc mắt đưa tình.

"Tỷ tỷ quả nhiên người đẹp tâm thiện, khiến muội muội cảm động vô cùng."

Xuân Tẫn mỉm cười xua tay, vừa định nhận lời khen của nàng ta thì giọng nói của Đào Chi từ xa vọng lại gần.

"Phu nhân, chúng ta mau chạy thôi, muộn rồi sẽ không kịp nữa."

Tiếng bước chân của Đào Chi vừa nặng vừa gấp, dẫm lên hành lang trống trải, tiếng vang rất lớn. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, rồi đột ngột dừng lại, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Cô nàng đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ xa lạ trước mặt Xuân Tẫn, ngờ vực hỏi: "Đây là?"

Xuân Tẫn thản nhiên quay mặt đi, giả vờ như không quen biết cô nàng.

Phạm Lê khẽ ho một tiếng, Đào Chi lúc này mới chú ý đến cục than đen đằng sau, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiến đại tướng quân, ngài... ngài không phải..."

Nhị phu nhân rõ ràng nói tướng quân phải ba, năm ngày nữa mới về, sao hôm nay đã về rồi? Vậy kế hoạch bỏ trốn của nàng và phu nhân chẳng phải là...

Cô nàng ngẩng đầu nhìn Xuân Tẫn, Xuân Tẫn vẫn không nhìn cô nàng, vẻ mặt thản nhiên, không có chút dấu hiệu hoảng loạn nào.

Quả không hổ là phu nhân, thái sơn sập trước mặt mà sắc mặt không đổi, bội phục!

"Bỏ trốn?" Cô gái khẽ nhướn mày, không biết đang nói với ai.

Phạm Lê phản ứng chậm nửa nhịp, được nàng ta nhắc nhở mới bắt được trọng điểm, nhìn Xuân Tẫn bằng ánh mắt dò hỏi.