"Ngươi nếu còn chưa cai sữa thì về tìm mẹ ngươi mà bú, đừng có lên cơn giữa đường. Đi mau đi, trông cứ như người bị bệnh vậy!"
Nói xong, để tránh hắn ta dây dưa, nàng liền bảo xa phu nhanh chóng đánh xe, nghênh ngang rời đi.
Trịnh Khác tức giận đá mạnh vào bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, giơ hai chân trước lên, hất hắn ta từ trên lưng xuống.
Cùng lúc đó, bóng dáng uyển chuyển vừa ra tay "giúp" hắn ta xuống ngựa xoay người, khóe môi nở một nụ cười bí ẩn rồi biến mất trên lầu hai của quán trọ.
Xuân Tẫn trở về phủ tướng quân khi trời đã nhá nhem tối. Nàng không ăn cơm tối, tắm rửa xong liền nằm xuống giường.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, ánh trăng bạc từ cửa sổ chiếu vào, soi sáng căn phòng như ban ngày, khiến nàng trằn trọc không ngủ được.
Thế là nàng khoác áo choàng đứng dậy, đi ra sân, ngồi trên chiếc ghế mây dưới gốc cây, ngẩn người.
Nàng đã quá quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ nơi đây, nghĩ đến việc phải rời đi trong lòng vẫn có chút trống trải, nhưng không cảm thấy hối tiếc. Bởi lẽ, phủ đệ này cũng chẳng có một viên gạch, một ngói nào là của nàng cả.
Dù ở lại lâu hơn nữa, nơi này chung quy cũng không phải là nhà của nàng.
Gió nhẹ thổi qua ngọn cây, tạo ra tiếng "xào xạc". Xuân Tẫn không biết mình đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng, trên người đắp một chiếc áo khoác ngoài chưa từng thấy bao giờ.
Có lẽ là của Đào Chi? Nhưng sao lại rộng thế này?
Một ngày mới bắt đầu bằng việc bỏ trốn. Đào Chi hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, Xuân Tẫn vừa tỉnh dậy, nàng ta đã đeo chiếc bọc nhỏ đến.
"Phu nhân, người đã thu dọn xong chưa ạ?"
Xuân Tẫn gật đầu, nói: "Ta thay quần áo rửa mặt xong là chúng ta đi thôi. Cầm lấy quần áo đây."
Đào Chi nhận lấy quần áo nàng đưa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Đây là y phục của phu nhân sao? Sao trước đây nàng chưa từng thấy?
Rửa mặt xong, Xuân Tẫn đeo chiếc bọc đồ đẩy cửa bước ra, nhưng lại không thấy bóng dáng Đào Chi đâu.
Nàng nghĩ, có lẽ nha đầu kia đang đợi nàng ở cửa sau. Vậy là nàng đi về phía cửa sau. Vừa rẽ qua hành lang, nàng liền thấy hai bóng người lạ mặt.
Một nam, một nữ. Nam nhân cao tám thước, thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng. Chính vẻ rắn rỏi ấy càng làm nổi bật người phụ nữ bên cạnh, tựa như tiên nữ giáng trần.
Nữ nhân búi tóc lỏng lẻo, những sợi tóc còn lại xõa trên ngực. Khi nàng ta đi lại, chuỗi ngọc trên eo phát ra tiếng leng keng, trâm cài tóc cũng khẽ rung động. Dáng người nàng ta uyển chuyển, mỗi bước đi đều như nở ra một đóa sen.
Đến gần hơn, Xuân Tẫn nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ ấy, quả xứng với câu "khuynh quốc khuynh thành". Đôi mắt hoa đào đa tình nhìn nàng chằm chằm, như muốn nhìn thấu tâm can nàng.