Trước Tuyết Trắng

Chương 5

“Cảm ơn.” Ashley từ chối khéo. “Tôi không hút thuốc.”

“Trêu anh thôi.” Ca kỹ xoay điếu xì gà giữa các ngón tay. “Loại này nặng lắm, nếu chưa từng hút bao giờ thì tốt nhất anh nên thử một điếu nhẹ hơn.”

Khi bức tranh bắt đầu được tô màu, y bỗng nổi hứng, vốc một nắm màu rồi bôi từ cằm xuống tận xương quai xanh. Sau đó y ghé sát vào Ashley, hỏi: “Đẹp không?”

“Rất đẹp.” Ashley ngồi trước giá vẽ, nhàn nhạt nói: “Ngày mai tôi cần ngài đội một món trang sức vàng.”

Ca kỹ bật cười, chấm một chút màu đỏ từ bảng màu rồi bôi lên môi.

Sau đó, y bất ngờ áp sát và hôn anh ta một cái.

Tay Ashley khựng lại trong thoáng chốc, rồi anh chỉ nói: “Xin đừng làm gián đoạn tiến độ vẽ của tôi.”

Ca kỹ bị anh chọc cười, cười đến ngả nghiêng.

Cho đến một ngày, khi bức tranh sắp hoàn thành, Ashley vẽ từ hoàng hôn đến tận rạng sáng. Lúc trời tờ mờ sáng thì đổ mưa, hai người đứng dưới mái hiên nhà thờ, Ashley mượn một chiếc ô, hỏi: “Đêm đã khuya, tôi có thể đưa ngài về không?”

“Không cần đâu.” Ca kỹ lôi từ túi ra một đôi giày cao gót hơn, thay vào. “Chỗ tôi ở e là sẽ dọa sợ một vị thiếu gia như anh đấy.”

“Tôi đã ở học viện sĩ quan suốt bốn năm, tôi nghĩ không có nhiều nơi có thể dọa được tôi.” Ashley nói. “Nếu thực sự có, tôi rất mong được thấy.”

“Thực ra là tôi còn có khách khác.” Ca kỹ dường như hơi áy náy, vén một lọn tóc đỏ ra sau tai. “Vậy nên khỏi phiền anh nữa.”

Ashley siết nhẹ cán ô. “…Tôi có làm lỡ thời gian của ngài không?”

“Không sao, thời gian của anh cũng rất quý giá mà.” Ca kỹ lấy ra một hộp thuốc, đôi mắt lúc nào cũng vương hơi men lúc này lại có chút chân thành dưới ánh đèn. “Chúc anh đỗ vào Đại học Đế quốc. Tranh của anh rất đẹp, tôi rất thích.”

Mái tóc Ashley có hơi ướt, lòa xòa bên tai, khiến anh trông giống một chàng trai trẻ vừa bước qua tuổi trưởng thành. Anh nhìn y, giọng vẫn ôn hòa và có chừng mực: “Có việc gì tôi có thể giúp ngài không?”

Ca kỹ nghĩ một lúc, lấy ra một điếu xì gà, cắt đầu, ngậm vào miệng.

Sau đó y tiến sát lại hơn, nói: “Vậy thì hãy giúp tôi châm điếu thuốc này đi.”

Ashley từng tra cứu về xì gà, biết rằng cách châm lửa khác với thuốc lá thường, phải đốt đều và tốt nhất nên dùng dụng cụ chuyên dụng. Nếu muốn hương vị tinh tế hơn, thì dùng diêm đốt một mảnh gỗ tuyết tùng trước, rồi mới dùng mảnh gỗ đó châm lửa. Như vậy, xì gà sẽ phảng phất hương tuyết tùng, dư vị cũng đậm đà hơn.

Anh nhìn người đang nghiêng mình lại gần, lấy từ túi ra hộp diêm và một mảnh gỗ tuyết tùng, lần lượt châm lửa.

Sau đó, hắn đưa mảnh gỗ lên, một tay che ánh lửa.

Xì gà bốc khói nhàn nhạt, trong ánh sáng đỏ rực, tóc mai của đối phương như một đóa hồng nở rộ giữa bình minh.

Ca kỹ rít một hơi, tiến thêm một bước, dưới ánh mắt khó hiểu của Ashley, y cài điếu xì gà vào ve áo anh.

“Trước đó tôi có nói, muốn mời anh thử một điếu nhẹ hơn.” Dứt lời, y giật lấy chiếc ô trên tay Ashley, xoay người bước vào màn đêm. “Hẹn gặp ngày mai! À không, hẹn gặp buổi chiều!”

Ashley nhìn theo bóng lưng dần xa, chậm rãi tháo điếu xì gà trên áo xuống.

Anh ngắm nhìn ánh lửa một lúc, rồi đưa điếu thuốc lên môi.