Ba ngày sau...
Sáng sớm, Bạch Quả lại đến nhà ăn điểm danh.
Sau ba ngày, cô bé đã hòa nhập hoàn toàn với cuộc sống trên tàu chiến. Nếu hỏi nơi nào cô bé thích nhất, chắc chắn chính là nhà ăn!
Mặc dù các đầu bếp không hoan nghênh cô bé lắm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô bé thích những con người nấu ăn ngon này.
Bạch Quả ngọt ngào chào hỏi, không quên khen món ăn của họ thật ngon, rồi kiễng chân chọn món.
Mấy đầu bếp ban đầu còn định tỏ thái độ lạnh nhạt, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trước nụ cười đáng yêu và lời khen ngọt lịm của cô bé.
A Nhân vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, không nhịn được cười trêu chọc:
“Ối trời, Tiểu Quả Quả của chúng ta đã hoàn toàn thu phục được đám đầu bếp lạnh lùng này rồi sao!”
“Không phải thu phục.” Bạch Quả ngẩng đầu khỏi đĩa bánh bao, nghiêm túc nói:
“Đồ ăn của các anh chị ngon nhất thế gian!”
Mấy đầu bếp được khen thì lập tức vui vẻ ra mặt. Được rồi, những ngày qua cho nhóc con ăn cũng không uổng phí.
Lúc này, một chiến sĩ trẻ lén lút ghé sát vào Bạch Quả, nhỏ giọng nói:
“Tiểu Quả, em còn nhỏ nên chưa biết đâu. Bên ngoài có rất nhiều món ngon hơn nữa, đa dạng hơn nhiều. Em nhìn xem, bữa sáng của bọn anh ngày nào cũng chỉ có bánh bao, quẩy và sữa đậu nành. Em không thấy chán sao?”
Đúng lúc đó, phó hạm trưởng kiêm bếp trưởng bán thời gian bước đến với một xửng bánh bao nóng hổi, nghe được câu nói kia, liền vung tay cướp lấy cái bánh bao trên tay người chiến sĩ.
“Nếu cậu đã chê thì khỏi ăn! Uống dinh dưỡng dịch đi!”
Bạch Quả nhìn chiến sĩ bị cướp bánh bao với ánh mắt thương cảm, sau đó hai mắt sáng rực nhìn xửng bánh bao nóng hổi trong tay phó hạm trưởng.
Cô bé vui vẻ reo lên:
“Anh ơi, anh tốt với Tiểu Quả quá!”
Người này nhìn ai cũng lạnh lùng, nhưng mỗi khi cô bé muốn ăn gì, anh ta luôn là người đầu tiên mang đến. Thậm chí còn hay làm đồ ăn vặt cho cô bé nữa.
Bạch Quả thích con người này!
Phó hạm trưởng cúi đầu nhìn cô bé, sau đó đặt luôn xửng bánh bao lên bàn:
“Không đủ thì gọi anh.”
Bạch Quả ngẩn ra một lúc, sau đó túm lấy vạt áo quân phục của anh ta, lấy từ tay áo ra một hạt bạch quả nhỏ nhắn màu trắng bạc, đặt vào lòng bàn tay anh ta.
Cô bé ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, giọng nói mềm mại như nước:
“Anh ơi, cái này tặng anh. Tiểu Quả chúc anh cả đời bình an, mọi chuyện suôn sẻ.”
Bạch Quả nói lời chúc phúc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim phó hạm trưởng mềm nhũn. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng:
“Cảm ơn Tiểu Quả Quả, anh sẽ giữ gìn nó thật tốt.”
Trước khi rời đi, anh chăm chú nhìn chằm chằm vào hạt bạch quả trong tay, trầm ngâm nói:
“Quả này có vẻ rất giống tên của em.”
Bạch Quả chột dạ cứng người.
Cô bé có nên nói thật rằng đây chính là quả do bản thể của cô bé kết ra không?
Không được!
Thế nên, cô bé chỉ có thể ngây ngô cười, vẫy tay gọi với theo bóng lưng anh:
“Anh ơi, nhớ ăn nó nha!”
Nếu không ăn, hiệu quả của lời chúc sẽ bị giảm đi nhiều lắm đó! Nhưng câu này thì cô bé không dám nói ra, bởi vì con người rất phức tạp, cô bé hiểu mà.
Những chiến sĩ đang ăn sáng xung quanh nhìn thấy cảnh này thì tức đến méo mặt.
Rõ ràng bọn họ cũng tốt với Tiểu Quả Quả lắm mà! Tại sao chỉ có phó hạm trưởng mới được nhận quà?!
A Nhân lập tức đưa tay ra, cố tình tỏ vẻ uất ức:
“Tiểu Quả Quả, chị không có sao? Em quên ai là người đã ôm em từ hành tinh chưa khai phá về đây rồi à?”
Mấy chiến sĩ khác cũng nhao nhao hưởng ứng.
“Tiểu Quả Quả, em quên công ơn đùi gà của anh rồi sao? Anh không cần quả gì cả, anh chỉ muốn được em chúc phúc thôi!”
“Lần đầu tiên thấy Tiểu Quả Quả nghiêm túc chúc phúc như thế, ghen tị quá đi! Chị cũng muốn có lời chúc thì phải làm sao đây?”
Bạch Quả lập tức tỏ ra khó xử.
Nếu bảo cô bé lấy quả bạch quả ra chia cho mỗi người, thì dễ thôi! Nhưng nếu phải chúc phúc từng người một… Trên tàu chiến này có quá nhiều người, vậy cô bé phải chúc đến khi nào mới xong?
Nhưng mà nghĩ lại, cô bé có thể sẽ phải ở đây rất lâu, từ từ chúc cũng được.
Thế là cô bé gật đầu đồng ý.
Cô bé lấy một hạt bạch quả ra, đặt vào tay A Nhân, sau đó chân thành chúc phúc.
“Cảm ơn Tiểu Quả Quả, chị nhận được lời chúc của em rồi!”
A Nhân siết chặt hạt bạch quả trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu. Khi Tiểu Quả Quả nói lời chúc phúc, cô ấy thực sự có cảm giác lời chúc này sẽ trở thành hiện thực.
Thật sự rất thần kỳ…
Vậy nên, để trả ơn Tiểu Quả Quả, A Nhân thẳng tay đuổi đám chiến sĩ xếp hàng chờ chúc phúc đi, vui vẻ rời khỏi nhà ăn.
Cùng lúc đó...
Bối Nhĩ Phí Cát được Ứng Văn Tinh dẫn vào tàu chiến, đi thẳng đến nhà ăn.
Ngay khi bước vào, điều đầu tiên anh thấy không phải là con gái của mình… Mà là một đống xửng hấp cao chót vót!
Mắt anh giật giật, ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng mới nhìn thấy một bóng lưng bé nhỏ đang ngồi ăn.
Nội tâm Bối Nhĩ Phí Cát chấn động mãnh liệt.
Tất cả chỗ này… Đều là do “con gái” anh ăn sao?!
Ứng Văn Tinh cũng vừa nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, đành giải thích:
“Tiểu Quả Quả có… Khẩu vị tốt.”
Bối Nhĩ Phí Cát: “…”
Chỉ là “khẩu vị tốt” thôi sao?!