Bên phía căn cứ của Đội Thám Hiểm Số Sáu...
“Để hệ thống trung tâm tiếp tục thông báo cho ba người bố còn lại đi.”
A Nhân cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, đề nghị:
“Nếu không thì… Chỉ thông báo cho một người thôi. Chúng ta không nói, ba người còn lại cũng sẽ không biết. Mối quan hệ phức tạp thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nhóc con.”
Cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Quả Quả. Nghĩ lại thì, có lẽ không nên gọi cho Bối Nhĩ Phí Cát đầu tiên. Đáng lẽ nên chọn người có tính cách tốt nhất, phù hợp nhất để làm bố nuôi.
Nhưng khi nhìn lại hồ sơ của bốn người, A Nhân lại cảm thấy nhức đầu hơn.
Bốn người đó… ngoại trừ vị ảnh đế nổi tiếng đẹp trai nhất Liên Bang có vẻ dễ tính hơn một chút, ba người còn lại tuy quyền lực giàu có nhưng tuyệt đối không phải những người có thể làm một ông bố tốt!
Ứng Văn Tinh cũng từng nghĩ đến việc chỉ báo cho một người, nhưng xét về trường hợp đặc biệt của Bạch Quả, chuyện này không thể giấu được.
Hơn nữa, bốn người kia là cha ruột của cô bé, họ có quyền được biết về sự tồn tại của con mình – và cũng không dám không nhận con.
Luật pháp của Liên Bang cực kỳ nghiêm ngặt về tội danh bỏ rơi trẻ em. Mà chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả bỏ rơi, nó cấu thành tội cố ý gϊếŧ người! Một đứa trẻ ba tuổi bị bỏ rơi trên một hành tinh hoang sơ đầy rẫy tinh thú, chẳng khác nào cố tình để nó chết.
Dù bốn người kia có là nhân vật lớn đến đâu, họ cũng không dám công khai thách thức pháp luật Liên Bang.
Hơn nữa, ngay cả khi Bạch Quả được đón về, hệ thống trung tâm cũng sẽ giám sát chặt chẽ. Chỉ cần có dấu hiệu muốn vứt bỏ hay ngược đãi, lập tức sẽ có cảnh báo. Nếu hành vi quá nghiêm trọng, họ sẽ bị bắt giam ngay lập tức.
A Nhân bị từ chối đề xuất cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngoan ngoãn để hệ thống trung tâm gửi thông báo đến ba ông bố còn lại.
Hiện tại, cả đội vẫn còn nhiệm vụ phải làm, nên không thể đích thân đưa Bạch Quả đi. Chỉ có thể chờ người đến đón.
Trong khi đó, ở nhà ăn...
Bạch Quả đang vô tư nhồi nhét đủ loại đồ ăn vào miệng, không hề hay biết rằng đội ngũ của A Nhân đã thật sự tìm ra “người thân” của cô bé rồi.
“Tiểu Quả Quả, ngày mai mình lại ăn tiếp được không?”
“Nếu ăn nữa, bụng em sẽ căng đến nổ mất đấy.” Một nữ chiến sĩ nói, rồi nhanh tay giật lấy cái đùi gà trong tay Bạch Quả.
Bạch Quả sững người, lập tức bày ra vẻ mặt sắp khóc, cố gắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng làm mẹ của người phụ nữ này.
Nữ chiến sĩ suýt chút nữa mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt quay đầu đi.
Từ trước đến giờ, họ luôn tự tin rằng mình ăn khỏe. Thế mà hôm nay tận mắt chứng kiến một đứa bé ba tuổi ăn nhiều hơn cả họ, ai mà không thấy kinh ngạc và hoảng hốt chứ?!
Thấy ánh mắt đáng thương vô dụng với nhóm người này, Bạch Quả bèn thu lại biểu cảm, tiếc nuối nhìn đống thức ăn còn trên bàn. Cô bé vẫn còn đói…
Chạy trốn tốn quá nhiều năng lượng, mà hiện tại lại không thể hóa thành bản thể để hấp thụ năng lượng từ nước và ánh sáng. Vì thế, cô bé cần ăn thật nhiều để bù lại. Nhưng bọn họ lại không cho cô bé ăn đủ, thế này không phải là ép cô bé rơi nước mắt sao?
Giọt nước mắt trong veo chầm chậm lăn xuống má, vẻ đáng thương đến mức ai nhìn cũng xót xa.
“Hay là… Để Tiểu Quả Quả ăn thêm chút nữa đi?”
“Em đừng khóc, đừng khóc! Ăn đi, ăn đi! Chị không cản nữa!”
Thế là, một bác sĩ được cử đến để giám sát Bạch Quả ăn, tiện thể ghi chép lại.
Nhìn con số mỗi lúc một tăng lên trong bản ghi chép, bác sĩ càng lúc càng hoảng sợ. Đến khi cô bé ăn hết phần ăn của năm chiến sĩ, mà vẫn chưa no, tay bác sĩ đã bắt đầu run rẩy.
Những chiến sĩ xung quanh cũng chết lặng.
Bọn họ vậy mà bị một nhóc con ba tuổi đánh bại…
Cuối cùng, sau khi ăn xong khẩu phần của mười người, Bạch Quả mới thỏa mãn vỗ bụng, vui vẻ ợ một cái. Thấy bác sĩ và nhóm chiến sĩ đang cứng họng, cô bé còn đắc ý nhếch môi.
Đúng là loài người hay làm quá vấn đề mà!
Bác sĩ hoàn hồn, lập tức bế Bạch Quả lên, chạy thẳng đến phòng y tế để kiểm tra.
Kết quả? Không có chuyện gì cả.
Thế là, Bạch Quả bắt đầu những ngày tháng ăn uống sung sướиɠ trên tàu chiến.