Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch

Chương 33

Chương 9-1
Edit & Beta: Lạc Thần

Sau khi phim điện ảnh kết thúc, Trình Khả Lương tắt TV, cười nói: “Người xấu quả nhiên là Tổng Tư Khố.”

“Ngay từ đầu cô liền đoán được sao?”

“Ừ, bởi vì người xấu không quá rõ, tôi nghĩ, nếu như không phải là nữ chính, thì chính là anh ta, nhưng nữ chính là nhân vật phản diện ít có khả năng xảy ra, cho nên......”

Tựa phim là “Thiên sứ và ma quỷ”, lúc Hạ Thiên Tễ xem cũng không có tâm tư suy nghĩ ai là người xấu, bởi vì lúc ấy cùng đi xem phim với anh chính là cháu gái bạn chí cốt của ông nội, thật ra thì một nhà bạn chí cốt của ông nội đã sớm di dân, cô gái đó là đặc biệt từ New Zealand trở về Đài Loan thăm ông ngoại và bà ngoại của mình.

Liên lạc điện thoại với ông bạn già, thì biết cô gái muốn trở về thăm người thân, ông nội liền lên tiếng: “Ơ kìa, sao Hiểu Tình trở về Đài Loan mà lại ở khách sạn? Ở nhà tôi là được rồi.”

Sau đó lại ra hiệu cho anh: “Các con đều là người trẻ tuổi có vẻ nói chuyện sẽ hợp ý nhau, con giúp ông nội tiếp đón nó đi.”

Nghe nói, ngày xưa lúc hai người còn trẻ ông cụ ở New Zealand đó đã cứu ông nội anh một mạng, coi như là bọn họ chào đón ân nhân cứu mạng đi, bà nội cũng biết, vì vậy anh không dám thất lễ, hai tuần lễ này mỗi khi rảnh rỗi anh sẽ lái xe dẫn cô ta đi khắp nơi thăm quan.

Nhưng lúc bọn họ xem phim, cô gái đó cứ liên tục nói những lời ca ngợi như: “La Mã đẹp quá nha “: “Suối phun đẹp quá nha “: “Giáo đường đẹp quá nha “, tất cả đều là đẹp quá nha.

Ca ngợi đến mức hàng phía trước và những người ngồi bên cạnh đều rối rít yêu cầu bọn họ nhỏ giọng một chút, anh cũng không có tâm trạng xem phim, chỉ hy vọng nhanh kết thúc, sớm một chút rời khỏi cái thế giới tối tăm đẹp quá nha đó.

“Tổng Tư Khố dũng cảm, kiên nghị, nhân từ, tràn đầy tình yêu thương to lớn, hơn nữa dáng dấp còn đẹp trai như vậy, tập hợp tất cả các loại ưu điểm trên một người, sẽ làm cho người ta có cảm giác『 tại sao có thể hoàn mỹ như thế 』, cho nên lúc anh bộc lộ mình là nhân vật phản diện thì đó mới là điều hợp lý nhất, tựa như......”

Giật mình khi chính mình có thể nói ra những lời không nên nói, Trình Khả Lương vội vàng dừng lại, nhưng không còn kịp nữa, Hạ Thiên Tễ sớm nghe được từ then chốt.

Anh nhìn cô, ánh mắt sáng tỏ, tự nói cho cô biết, nói ——”Tôi nghe được.”

Cô thở dài: “Tựa như anh nha.”

“Tôi?”

“Thành thật mà nói, ngày đó lúc mới vừa nhặt được anh......”

Anh bật cười: “Nhặt được?”

“Đừng đổi chủ đề.” Cô nói tiếp: “Bởi vì con trai trưởng của ông chủ Khai Sáng rất thích chim bồ câu trắng nhỏ, cho nên tôi có thể đại khái biết được chim bồ câu trắng nhỏ giá bao nhiêu, tôi đã nghĩ, wa~a, ngay cả vớ cũng là chim bồ câu trắng nhỏ, người lạ này là siêu cấp tốt à nha, nhưng anh lại còn trẻ như vậy, hạng người gì có thể chưa đến ba mươi tuổi lại có thể mặc quần áo mười mấy vạn cưỡi xe đạp ở chung cư đây? Hơn nữa sau đó tôi lại phát hiện chiếc xe đạp đó phải sáu vạn, so với xe máy còn đắt hơn.”

“Sau đó?”

“Sau đó tôi đã nghĩ, không phải dựa vào người lớn trong nhà, chính là dựa vào chính mình, dựa vào người lớn trong nhà chính là phú nhị đại, mà tôi thật sự không thể nào tiếp thu được người sinh ra đã là thiếu gia trời sinh như vậy, vì vậy nghiêng về khả năng dựa vào chính mình, mà nếu y theo cái luận điểm này mà suy luận thêm, tuổi còn trẻ mà có thể mặc một bộ quần áo này, có thể là minh tinh đi. Sau một hồi tự mình cân nhắc suy xét, tôi quyết định coi anh là người sau.”

Anh nói: “Cho nên cô là vòng vèo nói cho tôi biết, cô cảm thấy dung mạo tôi rất tốt?”

“Đừng nói với tôi, anh không biết bộ dạng chính mình rất đẹp trai.”

“Tôi đương nhiên biết, chỉ là từ trong miệng cô nói ra tương đối có ý nghĩa.” Khuôn mặt anh hài lòng: “Sau đó thì sao? Cô nói tiếp đi.”

“Kết luận là có một chút bất ngờ chứ sao.” Trình Khả Lương giải thích: “Tổng Tư Khố nhân từ dũng cảm, trong xương cũng là bại hoại, có một chút bất ngờ; còn anh, bề ngoài chín phần mười, nếu lại là thiếu gia nhà giàu, cũng là có một chút bất ngờ.”

Anh nghe vậy trong lòng cả kinh: “Giả dụ tôi thật sự chính là như vậy thì sao?”

“Vậy...... Vậy sau này nếu như Bảo Thạch thật sự gửi cho anh, nhờ anh đút cho nó ăn thức ăn ngon, khen nó, vuốt ve nó, nó siêu đáng yêu.”

Hạ Thiên Tễ ngẩn ra, có chút bất đắc dĩ cười: “Thật đúng là trong đầu cô chỉ toàn là Bảo Thạch thôi.”

“Hết cách rồi, tôi cứ nghĩ muốn đối với nó thật tốt thôi.”

Anh mong đợi nghe cô nói một chút về quan điểm của cô đối với cái gọi là phú nhị đại, hoặc là cô đối với việc xã giao trong thương trường có nhạo báng hay không, không ngờ lại gϊếŧ ra Trình Giảo Kim Bảo Thạch này.

Đây thật sự là một con mèo mạnh nhất trong lịch sử, mặc kệ nó có ở đó hay không, vĩnh viễn có thể quấy rối anh...... Khoan đã, trong đầu Hạ Thiên Tễ đột nhiên thoáng qua một ý tưởng......

Cô ấy cưng chiều Bảo Thạch như vậy, có phải là bỏ ra một loại tình cảm hay không, là trong tiềm thức của cô ấy, hy vọng có người đối xử với chính mình như thế.

Như vậy, lúc cô thuyết phục anh giúp nuôi con mèo này khi cô xuất ngoại du học, đối với nó tốt một chút, có phải hay không......

Dường như anh đã hiểu một chút.

Cô gái này không phải đang cùng anh chơi trốn tìm, là anh vẫn không thể giải thích ra tin tức của cô.

Cô đi Anh quốc một năm, nếu như có thể, nhờ anh giúp nuôi Bảo Thạch. Cô chân chính muốn nói là, nếu như có thể, nhờ anh đến lúc đó có thể xuất hiện trong sinh mệnh của cô lần nữa, cho dù là vài năm sau. Nhưng mà, cô dùng chính là “Nếu như có thể“. Cũng không phải ước định rất trịnh trọng, mà là một loại hy vọng.