Chương 8-4
Edit: Nguyệt Hoa Dạ TuyếtBeta:Lạc Thần
Thoạt nhìn thì đúng là không hiểu tại sao, nhưng cô lại cảm thấy có hơi... vi diệu.
Cô có cảm giác là anh đang để ý sự phê bình của cô.
Nói không chừng anh... có lẽ là...
Hai người cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Trình Khả Lương quay đầu đi trước, ấn nút điều khiển để bộ phim tiếp tục chạy. Trong nháy mắt vừa rồi, không khí giữa hai người thật là mờ ám.
Cô thấy bong bóng màu hồng dần dần hiện lên, thật là đẹp quá đi mất, nhưng mà nếu cô tiếp tục tỏa bong bóng nữa, có lẽ không được tốt cho lắm.
Không sao cả. Từ trước tới giờ, cô luôn giả vờ mình là người phóng khoáng lạc quan. Mỗi lần có chuyện phát sinh trong nháy mắt, cô đều tránh được rất hoàn hảo, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô ôm chiếc gối trên ghế sofa: “Bảo Thạch sao rồi? Xem ra tính tình vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc vẫn nằm trên giường, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp à?”
Bong bóng bùm một tiếng không thấy nữa.
Hạ Thiên Tễ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng anh hiểu bây giờ là lúc phải bỏ qua, chỉ có thể tiếp tục tình thế hiện tại với cô.
Chuyện của cô, anh đã gom góp được sáu phần. Cô vất vả như vậy, không dễ dàng mới đi tới được ngày hôm nay. Người như cô, một khi định ra “mục tiêu” của cuộc đời thì nhất định sẽ cố gắng để đạt được, tránh đi tất cả những gì quấy nhiễu, hấp dẫn và những việc có thể dao động đến mình.
Anh không phải là cô, nhưng anh biết rõ mọi thứ. Vài giây trước, không khí giữa hai người vẫn còn mờ ám, vậy mà chỉ một cái xoay mặt qua, cô tiếp tục xem tivi, hỏi chuyện Bảo Thạch, cười với anh rất bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Thiên Tễ nghĩ rằng, nếu đã thích cô, anh nên tôn trọng cô, cũng là tôn trọng tình yêu một phần.
Nhất định anh sẽ nói cho cô biết, nhưng không phải nói bây giờ.
Giờ phút này, cô muốn nói cái gì, anh sẽ nói cùng cô.
Cô hỏi chuyện con mèo, vậy thì tán gẫu với cô về nó.
Cho dù Bảo Thạch không gần gũi với anh, nhưng anh đường đường là người, dĩ nhiên sẽ không so đo với một con mèo, huống hồ đó còn là con mèo mà Khả Lương yêu thương - -Bất kỳ lúc nào, chỉ cần nó meo meo hai tiếng, nhất định Khả Lương sẽ buông công việc của mình ra rồi ôm lấy nó. Đôi khi, cô đang dạy cho học trò luyện nói Anh văn qua MSN từ xa, không thể bồng bế nó, nó sẽ nhảy lên bàn, không ngừng quấy nhiễu, đi tới đi lui bên cạnh laptop của cô. Khả Lương cũng không tức giận. Sau khi kết thúc việc luyện nói, cô tắt Microphone, ôm nó vào trong ngực, sờ sờ, xoa xoa, âu yếm như một bảo bối thật vậy.
“Nó vẫn rất mập, dữ như cọp vậy, không thèm để ý tới tôi. Tôi thật sự nhìn không ra là nó khác lúc trước ở chỗ nào.”
Trình Khả Lương bật cười: “Vậy nó có ăn cơm không?”
“Cực kỳ khó chịu ăn.”
Con mèo đó quả là bị Khả Lương làm hư. Anh đặc biệt về nhà đút cơm, rót nước cho nó, nó vẫn cứ dùng vẻ mặt “hừ hừ” để nhìn anh.
Cơm được xới ra, nước cũng đổi thành nước sạch, nó mới từ từ bước tới, làm ra vẻ “Ngươi có thể ra ngoài rồi. Thứ dân, chén cơm cao quý kia của ta không phải đồ cho ngươi chạm vào lâu như vậy”. Trong nháy mắt, anh cảm thấy như mình nghe được tiếng hừ hừ hậm hực từ lỗ mũi Bảo Thạch.
“Rõ ràng là nó cực kỳ không thích tôi, sao cô còn muốn giao nó cho tôi?”
“Nó thích anh đó, là thật.”
“Rốt cuộc là điểm nào cho cô thấy nó rất thích tôi? Đến bây giờ, nó còn không chịu để tôi ôm nó.” Hạ Thiên Tễ thề, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một con thú cưng kỳ quái như vậy. Anh làm tổ ở nhà cô một tháng, Bảo Thạch vẫn cứ xa cách lạnh lùng với anh.
“Nó đối với người nào cũng vậy hết, bởi vì trước kia, Bảo Thạch từng bị vứt bỏ cho nên trong lòng nó có sự phòng vệ, đa số mọi người đều có thể cảm thấy được. Một tháng với anh là đủ lâu, nhưng với Bảo Thạch mà nói thì còn quá ngắn. Giống như mỗi lần Mỹ Kỳ và An An tới đưa đồ ăn vặt cho nó, nó ăn thịt và đồ ăn vặt mà hai người đó đưa cho nửa năm, sau nửa năm đó, nó mới thân thiết được với hai người bọn họ một chút.”
Đa số mọi người đều có thể cảm thấy được, một tháng với anh là đủ lâu, nhưng với Bảo Thạch mà nói thì còn quá ngắn --
Hạ Thiên Tễ có một loại cảm giác, Trình Khả Lương nói không phải Bảo Thạch, mà là chính cô.
Nếu đúng là như vậy, anh liền hiểu được rồi.
Hiểu vì sao đến tận bây giờ mà Bảo Thạch vẫn không có phản ứng thân thiết với anh, hiểu vì sao mà Khả Lương tránh anh trong một cái nháy mắt đó.
Với anh mà nói, một tháng đủ lâu, nhưng đối với cô, một tháng thực sự quá ngắn.
Anh hiểu sự băn khoăn trong lòng cô, nhưng anh đã nói với bà nội rằng sắp tới anh sẽ về nhà; cô còn rất nhiều thời gian, mà anh lại không còn thời gian nữa rồi.