"Cậu cũng dám nói với tớ là đừng lôi chuyện làm ăn của gia tộc vào à?" Tô Vãn híp mắt lại, tuy cô chẳng quan tâm đến nhà họ Tô, nhưng lời này của Quý Tiểu Vân rõ ràng là quá mức không biết xấu hổ rồi, cô ép sát lại gần Quý Tiểu Vân, ánh mắt đầy áp bức nhìn cô ta, "Nếu Lục Tây Từ không phải bạn trai tớ, hôm nay tớ đắc tội với anh ta, nhà họ Tô sẽ gặp phải kết cục gì thì tớ nghĩ cậu còn rõ hơn tớ."
"Nói cậu tiêu chuẩn kép đúng là chẳng oan chút nào, cậu thật sự cho rằng chút tâm tư cỏn con đó của cậu có thể giấu được người khác à?"
Quý Tiểu Vân sợ tới mức nước mắt lã chã, hoàn toàn suy sụp, cô ta nhìn Tô Vãn bằng ánh mắt đầy oán hận: "Vậy rốt cuộc cậu muốn tớ phải làm thế nào? Quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu sao?"
Tô Vãn xoa tay mình: "Tớ không muốn bị tổn thọ đâu."
Cuối cùng, cô lãnh đạm nói tiếp: "Quý Tiểu Vân, coi như tớ tính tình tốt nên không muốn tính toán với cậu, nhưng bạn bè thì hết đường làm rồi."
"Cậu liệu mà làm."
*
Ngồi trên xe trở về Tô gia, Tô Vãn kiểm tra tiến độ trị liệu của nhân vật phản diện trong tâm trí.
Ngoại trừ 1% lúc ban đầu cô hôn anh, cộng thêm 2% lúc Lục Tây Từ chủ động bóp cằm cô, vậy nên cả một buổi tối bận rộn ngược xuôi cô cũng chỉ thu về được tiến độ trị liệu là 3%.
Nhưng đã câu được con cá lớn Lục Tây Từ này rồi, sau này còn nhiều cơ hội ra tay, cô cũng không cần phải quá phiền lòng.
Hiện tại rõ ràng còn có một chuyện khác tương đối quan trọng hơn.
Nếu cô nhớ không lầm thì theo như cốt truyện, tối hôm nay vừa hay chính là nút thắt quan trọng khi tiểu thư thật trở về nhà.
Theo như thiết lập, tiểu thư giả vừa mới đắc tội với Lục Tây Từ ở hội quán xong, chân trước chân sau thất thểu về đến nhà liền thấy tiểu thư thật lên sàn, sau khi biết được thân phận thật sự của mình là giả, lại còn chiếm tổ chim khách bao nhiêu năm như vậy, dưới 2 lần đả kích liên tiếp liền làm một trận om sòm ngay tại nhà, khiến cha mẹ nhà họ Tô vốn đã chán ghét cô lại càng thêm không ưa, đặt nền móng cho kết cục bị đuổi ra khỏi cửa đã được định sẵn.
Đúng là thú vị thật.
Lúc cô còn là ảnh hậu cũng chưa gặp được kịch bản nào như thế này, nghĩ lại cũng thấy khá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy chứ nhỉ?
Bây giờ cốt truyện đã bị cô đảo lộn cả lên, cô ngược lại cũng muốn xem thử câu chuyện này rốt cuộc sẽ phát triển ra sao, còn vị tiểu thư thật kia rốt cuộc là loại người thế nào đây?
"Đại tiểu thư, đã về đến nhà rồi ạ." Giọng nói của tài xế vang lên đúng lúc.
Tô Vãn chỉnh lại tà váy rồi bước xuống xe.
"Noãn Noãn, con là Noãn Noãn đúng không? Cục cưng của mẹ, hóa ra con mới là con gái của mẹ, bao nhiêu năm nay ở bên ngoài chắc con đã phải chịu khổ nhiều lắm rồi phải không?" Một người phụ nữ trông ung dung cao quý đang ôm một thiếu nữ mảnh mai trong lòng, khóc đến mức như hoa lê đẫm mưa.
Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của thiếu nữ vang lên: "Mẹ, mẹ đừng đau lòng như thế, con sống... sống rất tốt ạ."
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mẹ con nghe được chuyện này thì cả đêm không ngủ được, cả nhà đoàn tụ là tốt hơn tất cả." Người đàn ông trung niên rõ ràng là ba Tô đang nghiêm mặt đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, trong mắt dường như đang cân nhắc điều gì.
"Nhưng mà... người con gái ban đầu của ba mẹ, Tô Vãn thì sao ạ?" Giọng nói run run của thiếu nữ nhưng lại đầy kiên định vang lên, "Con về rồi thì cô ấy phải làm sao đây? Cô ấy sẽ ghét con chứ ạ? Con nghe người ta nói cô ấy... cô ấy hơi khó gần."
Vậy là bắt đầu đâm chọc sau lưng rồi à?
Tô Vãn khoan thai cất bước, thong thả đi tới: "Xem ra khoảng thời gian con không có nhà này đã xảy ra không ít chuyện rồi nhỉ."
Thiếu nữ ngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ Tô rồi nhìn sang.
Một cô gái xinh đẹp diễm lệ còn hơn cả minh tinh màn bạc đang nhướng mày nhìn cô ta, chiếc váy dài màu vàng kim trên người cô lấp lánh tỏa sáng trong đêm tối, làm nổi bật cả con người cô tựa như được muôn vàn ánh sao bao bọc, đẹp lộng lẫy rực rỡ như vầng trăng được ngàn sao vây quanh.
Tô Vãn, đây chính là Tô Vãn.
Kẻ giả mạo đã cướp đi vị trí của cô ta, làm đại tiểu thư nhà họ Tô suốt hai mươi năm trời, cô vừa xinh đẹp lại vừa kiêu căng ngạo mạn như vậy, càng làm nền tôn lên khiến cô ta trông chẳng khác nào một con chuột xám trong rãnh nước bẩn.
Quần áo của cô, cái vẻ hiển nhiên đó của cô, sự tỏa sáng rạng ngời của cô rõ ràng, rõ ràng tất cả đều phải là của cô ta mới đúng!
Lâm Noãn Noãn có vẻ hơi rụt rè nhìn cô, nhưng chỉ vừa chớp mắt mấy cái, cả vành mắt đã bắt đầu trở nên đỏ hoe, bên trong nhanh chóng ngấn đầy những giọt lệ chực chờ rơi xuống, trông cứ như thể... những lời Tô Vãn vừa nói đã làm tổn thương cô ta sâu sắc lắm vậy.