"Vậy anh đi làm việc đi, em chơi với chị em một lát rồi về sau." Tô Vãn buông cánh tay rắn chắc đầy sức lực ra, quay đầu nhìn Liễu Tương, "Hôm nay tớ mời, hai người cứ chơi thoải mái."
Liễu Tương điên cuồng nháy mắt ra hiệu: Tổ tông ơi! Bạn trai cậu đang ở đây, cậu còn dám chơi trai bao hả?! Trời ơi, mình sẽ không bị Lục Tây Từ thủ tiêu luôn đấy chứ?
Lục Tây Từ hơi rũ mắt xuống nhìn Tô Vãn đầy cảnh cáo: "Chơi?"
Anh đưa tay ra dường như muốn túm lấy cổ tay cô để cảnh cáo một trận, ánh mắt tùy tiện lướt nhìn trên người cô, thế nhưng lại không tìm được chỗ nào có thể chạm vào, hôm nay Tô Vãn ăn mặc khá là mát mẻ.
Sau đó anh nhíu chặt mày, do dự một thoáng, trong mắt ánh lên vẻ mất kiên nhẫn rồi trực tiếp bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Tô Vãn, cảm giác mềm mịn từ da thịt truyền đến đầu ngón tay khiến anh bất giác từ từ xoa nhẹ hai lần.
Khóe miệng anh cong lên một đường cong đầy nguy hiểm, "Tô Vãn, em xem tôi là hạng người nào?"
Liễu Tương cúi đầu nhìn mũi chân mình, trong lòng chỉ muốn hét toáng lên.
Quý Tiểu Vân thì mặt mày vẫn trắng bệch, ngay cả cử động cũng không dám.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong không khí dấy lên bầu không khí căng thẳng như tên đã lên dây, Liễu Tương bắt đầu run lẩy bẩy, cô ấy cảm thấy Tô Vãn đúng là không muốn sống nữa rồi! Nếu biết Tô Vãn có một người bạn trai thế này thì có đánh chết cô ấy cũng không dám đi theo Tô Vãn tới cái nơi này! Suy nghĩ của cô ấy thoáng chốc bay xa: Lẽ, lẽ nào Lục Tây Từ tới đây là để bắt gian ư?
Bị ngón tay lành lạnh của người đàn ông bóp cằm, Tô Vãn nhíu mày, miệng thì thầm oán trách: "Nhẹ một chút, anh làm em đau."
Giọng điệu õng ẹo, còn pha thêm vài phần ý vị nũng nịu.
Chưa từng có người phụ nữ nào dám đưa ra yêu cầu không biết điều như vậy với anh, nhưng nhìn vẻ khó chịu đang cố nén của Tô Vãn, Lục Tây Từ mím môi thu tay về. Cảm giác mềm mại trơn tuột đột ngột biến mất khiến trong lòng anh dấy lên một thoáng tiếc nuối, nhưng lập tức bị anh mạnh mẽ đè nén xuống.
"Lần này coi như xong, không có lần sau." Lục Tây Từ nhìn vết đỏ trên cằm Tô Vãn, khẽ nhíu mày.
Đúng là mảnh mai.
Dường như anh thực sự có việc, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, dặn dò Tô Vãn đôi ba câu rồi dẫn vệ sĩ rời đi.
Liễu Tương: Cứ thế giơ cao đánh khẽ vậy sao? Hóa ra Lục Tây Từ là kiểu người có hình tượng cưng chiều vợ thế này ư?
Vậy mà Tô Vãn lại còn có vẻ không vui, vừa xoa cằm vừa bực bội: "Phiền chết đi được, ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì cả, người bạn trai này có thể vứt đi được rồi."
Trời! Đá Lục Tây Từ á? Lá gan của Tô Vãn đúng là to bằng trời rồi!
Cô ấy vội vàng đưa tay bịt miệng Tô Vãn lại: "Cậu không muốn sống nữa à! Đó là tên biếи ŧɦái mặt lạnh của tập đoàn Lục thị đấy, bà cô của tôi ơi, cậu có người bạn trai thế này từ lúc nào thế? Tim tớ sắp bị dọa rớt ra ngoài rồi đây này!"
Tô Vãn: "Chuyện này thì có gì khó đâu, chẳng phải cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi sao."
Lời này vừa dứt, người vệ sĩ vừa đi theo Lục Tây Từ ban nãy đã quay lại, đưa cho cô một tấm danh thϊếp: "Đây là do Lục tổng đưa cho cô ạ."
Tô Vãn cầm lên xem, trên đó là thông tin liên lạc của Lục Tây Từ.
Anh bạn trai hời này của cô cũng khá biết điều đấy chứ?
Cô tùy tiện nhét danh thϊếp vào ví cầm tay, sau khi đuổi vệ sĩ đi rồi mới nhìn Quý Tiểu Vân đang tái mét mặt mày: "Tiểu Vân, cậu nói có đúng không? Thật là trùng hợp ghê, đối tượng của trò đại mạo hiểm vậy mà lại là bạn trai tớ, cậu tính toán chuẩn thật đấy nhỉ."
Quý Tiểu Vân làm sao mà không biết trong lời nói của cô có ẩn ý, run rẩy cất giọng: "Tô Vãn, cậu giỏi lắm, ngay cả Lục Tây Từ mà cũng bám vào được, là tớ không bằng cậu, cậu cũng không cần phải giở cái giọng châm chọc như thế."
"Giọng châm chọc ư?" Tô Vãn buồn cười nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: "Quý Tiểu Vân, Tô Vãn tớ tự nhận là chưa từng làm gì có lỗi với cậu, cậu chơi tớ như thế chẳng lẽ còn không cho tớ nói móc vài câu à?"
Cô vỗ tay, cười tươi như hoa: "Đúng là tiêu chuẩn kép mà, quả không hổ là đại tiểu thư nhà họ Quý."
"Nghe nói dạo gần đây nhà cậu đang có một vụ hợp tác thương thảo với tập đoàn Lục thị, cậu nói xem tớ có nên về thủ thỉ bên gối với bạn trai tớ một chút không nhỉ?"
"Cậu dám!" Quý Tiểu Vân trừng mắt như muốn rách ra nhìn cô, "Đây là chuyện giữa tớ và cậu! Cậu đừng có lôi chuyện làm ăn của gia tộc vào!" Nếu người nhà biết vụ hợp tác đổ bể là do cô ta, hậu quả thế nào cô ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.