Tô Vãn đứng đợi một lúc, cảm thấy hơi chán liền đưa tay vuốt nhẹ làn da mịn màng trên cánh tay mình. Từ sau lần bị hủy dung, cô đặc biệt ám ảnh với cảm giác da dẻ mịn màng, luôn có thói quen chạm vào da để cảm nhận sự mềm mại và sức sống thanh xuân.
“Cạch.”
Tô Vãn ngẩng đầu lên.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh cửa có vẻ hơi hoảng hốt, cung kính mở rộng cánh cửa lớn dẫn vào sảnh ngoài.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.
Ánh đèn dịu nhẹ rọi xuống, phản chiếu lên mái tóc đen tuyền của người đàn ông vừa xuất hiện. Đôi lông mày của anh khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, mang theo một sự xa cách khiến người khác cảm thấy áp lực.
Sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt sắc sảo nhưng không hề mềm mại, ngược lại toát lên vẻ mạnh mẽ, cứng rắn. Toàn bộ khí chất của anh như tỏa ra sự lạnh lẽo, khiến người khác không dám đến gần.
Anh mặc một bộ vest đen may đo vừa vặn, đường nét trên cơ thể rắn chắc, từng cử động đều toát lên cảm giác mạnh mẽ và nguy hiểm. Không cần chạm vào cũng biết cơ bắp dưới lớp áo kia chắc chắn vô cùng săn chắc.
Cổ áo sơ mi cài đến tận nút trên cùng, che kín cả phần cổ, mang lại một cảm giác cấm dục xa cách. Nhưng lạ lùng thay, đôi môi mỏng kia lại có sắc đỏ nhàn nhạt, như một điểm nhấn nổi bật trên tổng thể màu đen xám lạnh lẽo của anh.
Giữa một tổng thể lạnh giá và cấm kỵ, màu sắc kia như một đóa hoa anh túc nở rộ trong màn đêm đen đặc, đẹp đẽ nhưng đầy nguy hiểm.
Nguy hiểm mà lại quyến rũ.
Tô Vãn chớp mắt, thảo nào nguyên chủ lại tưởng anh là thiếu gia đầu bảng mới đến nào đó, vẻ ngoài này của nhân vật phản diện Lục Tây Từ dù là ở trong cả giới giải trí cũng hiếm thấy, tại cái hội quán nơi giao dịch quyền sắc diễn ra trắng trợn thế này, có gương mặt như vậy cũng không trách người khác hiểu lầm.
Cô nhếch môi đi thẳng về phía anh.
Một đôi chân thon nhỏ mang giày cao gót màu đen chặn đường đi trước mắt.
Đôi mắt đen thẳm của Lục Tây Từ rơi trên người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Gương mặt cô nhỏ nhắn tinh xảo, mái tóc dài như tảo biển tùy ý xõa sau đầu, đôi mắt ấy đang chăm chú lại đầy ngưỡng mộ nhìn anh, không hề có cảm giác e sợ như người thường khi thấy anh. Trong mắt Lục Tây Từ thoáng qua vẻ chán ghét, anh thờ ơ giơ tay lên, vệ sĩ vẫn luôn im lặng đi theo phía sau đã có dấu hiệu sắp tiến lên.
"Lục Tây Từ." Người phụ nữ trước mặt không hề có chút sợ hãi nào, nói với anh: "Nhận ra cái này không?"
Vệ sĩ đã sắp bước đến trước mặt cô.
Đầu ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng kéo ra một sợi dây chuyền từ cổ, trên dây chuyền treo một chiếc nhẫn phỉ thúy, phía trên có chữ “Lục” viết theo lối tiểu triện, dưới ánh đèn dịu nhẹ nó xanh biếc như lá cây bản rộng bị mưa làm ướt, lấp lánh như một hồ nước thu nhỏ rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Đồng tử Lục Tây Từ hơi co lại, ánh mắt nguy hiểm liếc cô một cái, sau đó giơ tay lên, vệ sĩ nhanh chóng lùi về sau.
"Cô muốn gì?" Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ pha lẫn sự lạnh lẽo.
Tô Vãn tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, cầm trong lòng bàn tay tùy ý tung hứng: "Anh có biết tôi là ai không?"
"Không biết." Lục Tây Từ nhíu mày, chỉ muốn mau chóng giải quyết vấn đề tồn đọng từ quá khứ này, "Tôi nghĩ tôi cũng không cần biết."
"Để tôi tự giới thiệu, tôi là Tô Vãn của nhà họ Tô ở Bắc Thành" Cô dừng lại một chút rồi cười đầy ẩn ý, "Tôi nghĩ thứ này hẳn là rất quan trọng với anh nhỉ?"
Tô Vãn hoàn toàn không để tâm việc nhân vật phản diện nhìn mình thế nào, sau khi biết được cốt truyện là cô đã muốn làm như vậy rồi.
Chiếc nhẫn này là do nguyên chủ vô tình phát hiện trong ngăn ẩn của hộp trang điểm mua tại buổi đấu giá, theo như cốt truyện thì chiếc nhẫn này là một trong những biểu tượng của người đứng đầu nhà họ Lục, tương tự như nhẫn gia chủ. Nhưng nhiều năm trước đã bị thất lạc do sự cố, nghe đồn nếu ai có được chiếc nhẫn này thì có thể yêu cầu người đứng đầu nhà họ Lục làm một việc.
Trong truyện, tiểu thư giả cũng vì thấy chiếc nhẫn này trông bóng bẩy đáng yêu nên mới tùy tiện tìm một sợi dây chuyền đeo cho vui, đợi đến khi tiểu thư thật trở về nhà họ Tô, còn cô bị đuổi khỏi nhà họ Tô, chiếc nhẫn này lại rơi vào tay tiểu thư thật, đây cũng là lý do vì sao về sau này khi nhân vật phản diện sắp tiêu diệt thế lực của nam chính lại đột nhiên dừng tay.
Bao nhiêu năm nay, nhà họ Lục vẫn luôn bí mật tìm kiếm chiếc nhẫn này, không ngờ lại bị tiểu thư giả vô tình có được, cuối cùng còn trở thành bàn tay vàng của tiểu thư thật, nghĩ thôi cũng thấy quá kịch tính rồi.
"Tài sản, danh vọng, thậm chí..." Lục Tây Từ nhìn quanh, mày hơi nhíu lại, "Nếu cô thích nơi này thì ngày mai nó sẽ là của cô."
Tô Vãn tốn nhiều công sức như vậy đâu phải để đòi anh những thứ này.
Đôi môi đỏ của cô khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn Lục Tây Từ như thể nhìn vật trong túi, đầy tự tin và quả quyết.