Xuyên Thành S Cấp Giống Cái Siêu Hiếm Có Ở Học Viện Quý Tộc Thú Nhân

Chương 7

"Tôi không có thì chẳng lẽ cô có chắc?" Thẩm Thư không phục phản bác.

Lục Ninh lại cười: "Nhưng dù sao tôi cũng từng bị bắt cóc cùng anh ấy, cùng nhau trải qua hoạn nạn, tiếp xúc gần gũi, pheromone của anh ấy, chậc chậc, mạnh mẽ cực kỳ, tiếc là cô chưa được ngửi."

Lục Ninh cảm thấy mình rất giỏi chọc tức người khác, nếu không sao sắc mặt của Thẩm Thư lại khó coi đến vậy.

Nhìn thấy cô ta khó chịu, cô liền vui vẻ.

Không có ý định tiếp tục, Lục Ninh trực tiếp đẩy cửa vào phòng một mạch.

Chỉ để lại Thẩm Thư mặt đen như than vì tức giận trên cầu thang.

Lục Ninh về đến phòng liền vào thẳng phòng tắm. Dù người khác không ngửi thấy, cô vẫn cảm thấy trên người mình dính đầy mùi khét, thật sự không dễ chịu chút nào.

Đến trước gương, Lục Ninh mới phát hiện tóc mình rối bời, trên mặt không biết bị quệt phải tro ở đâu, đen một mảng lớn. Vết thương bị va đập ở môi đã đóng vảy, nhìn thế nào cũng thấy chật vật. Cũng trách không được Lâm Tú ghét bỏ như vậy, không biết bà ta sau khi chạm vào cô có phải lên lầu thay quần áo liền không.

Lục Ninh nghĩ một cách ác ý, rồi đưa tay dùng năng lượng dị năng hệ chữa trị vừa phục hồi một chút để chữa lành vết thương trên môi.



Sáng sớm hôm sau, Lục Ninh từ phòng đi ra, Thẩm Thư đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên bàn ăn sáng, thấy cô liền ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chị."

Lục Ninh thậm chí không thèm nhấc mí mắt. Thẩm Thư là một đóa bạch liên hoa, đặc biệt giỏi giả vờ vô tội trước mặt bố mẹ và bạn bè nhà họ Thẩm. Nếu để ý đến cô ta, chẳng phải sẽ làm cô ta hả hê sao.

Thấy Lục Ninh không phản ứng, Thẩm Thư tủi thân liếc nhìn Lâm Tú đang ngồi cùng bàn, tiếc là Lâm Tú không biết đang nghĩ gì nên không chú ý.

Lục Ninh vừa ăn bữa sáng trên bàn vừa không khỏi thừa nhận, người nhà họ Thẩm thì không ra gì, nhưng đầu bếp lại rất tuyệt vời, ít nhất thì cô ăn rất vừa miệng.

"Ninh Ninh, nếu đến trường mà gặp thiếu chủ nhà Sigliten, con phải nhớ cảm ơn người ta cho tử tế. Nếu không phải cậu ấy..."

"Nếu không phải anh ta thì tôi cũng không bị người ta bắt cóc rồi. Tôi không vì anh ta mà tàn phế, anh ta nên cảm thấy vui mừng mới đúng." Còn bảo cô đi cảm ơn, điên rồi sao?

Uống xong ngụm cháo cuối cùng, Lục Ninh cũng mặc kệ câu nói của mình gây ra chấn động thế nào cho những người trên bàn. Cô cầm lấy túi, liếc nhìn Thẩm Thư vẻ mặt có chút nứt vỡ: "Ăn xong chưa? Ăn xong thì nhanh lên, đừng lề mề nữa."

Nói xong câu này, Lục Ninh trực tiếp ra cửa đi lên xe đã đậu sẵn.

Thẩm Thư nhìn Lâm Tú cũng đang ngơ ngác: "Mẹ ơi, chị ấy sao vậy ạ?"

Trước đây Lục Ninh luôn rụt rè, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sao bây giờ lại thành ra như vậy?

Lâm Tú cũng rất muốn biết Lục Ninh làm sao vậy, nhưng người kia đã sớm không còn ở đây. Nhận ra điều này, Lâm Tú bỗng dưng có chút bực bội, liếc nhìn Thẩm Thư vẫn còn đang chậm rãi ăn cơm: "Nhanh lên, mấy giờ rồi còn lề mề!"

Thẩm Thư lập tức ngây thơ nhìn Lâm Tú, vẻ mặt vô cùng ấm ức.

Đợi đến khi cô ta ra ngoài, liền thấy Lục Ninh đang ngồi ở ghế phụ lái nói chuyện với tài xế. Đến khi cô ta mở cửa xe ra, Lục Ninh thậm chí không thèm nhìn, liền quay đầu đi chỗ khác.

Trực giác của Thẩm Thư mách bảo rằng có chuyện gì đó dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ta. Sau khi đóng cửa xe, cô ta thăm dò gọi một tiếng: "Chị, chị còn nhớ..."

"Tôi không lớn hơn cô đâu, hai đứa mình sinh cùng ngày mà, nếu tính kỹ thì hình như cô còn lớn hơn tôi vài tiếng đấy, nên đừng gọi tôi là chị, tôi còn muốn sống lâu thêm chút nữa. Còn nữa, cô muốn nói gì về chuyện nhớ hay không nhớ, xin lỗi, tôi không nhớ gì hết." Nói đến đây, Lục Ninh nhếch môi cười với cô ta, giọng điệu không thể nào mỉa mai hơn.