Thẩm phu nhân – Lâm Tú – mặc một chiếc váy dài bó sát đầy tao nhã, trang điểm tinh tế, phong thái chuẩn mực của một quý phu nhân. Nhìn thấy Lục Ninh, mắt bà ta lập tức hoe đỏ, vội vàng bước tới như muốn trao cô một cái ôm mẫu tử đầy yêu thương. Nhưng khi vừa tiến đến, động tác liền cứng đờ.
Thật sự là… bộ dạng Lục Ninh quá nhếch nhác.
Sau khi lăn lộn trong nhà giam, cả người cô dính đầy bụi bẩn, trông vô cùng thảm hại. Đặt trong biệt thự xa hoa lộng lẫy của Thẩm gia và trước dáng vẻ tinh tế của Lâm Tú, cô cứ như một vệt bẩn chướng mắt.
Đến mức bà ta chẳng thể nào tiếp tục diễn màn tình mẹ con thắm thiết được nữa, đành thôi.
“Ninh Ninh, con về rồi à. Đáng chết thật, tận bây giờ chúng ta mới biết chuyện này. May mà không sao cả. Sau này nhớ cẩn thận một chút, cũng may nhà Sigliten tử tế, còn báo tin cho chúng ta. À, mà con và Cố Lâm Uyên cùng bị bắt cóc, lúc rời đi có nói gì với nhau không?”
Quả nhiên, vợ chồng này cùng một giuộc, thứ quan tâm y hệt nhau.
Lục Ninh chẳng muốn phối hợp với họ, bèn nhếch môi: “Mẹ không định hỏi xem con có bị thương không à?”
Cô vừa nói xong, cả căn phòng liền chìm vào im lặng.
Lục Ninh tỏ vẻ tổn thương, nhìn họ đầy đau lòng: “Sao vậy? Câu hỏi này khó trả lời đến thế à?”
“Sao lại thế, mẹ lo cho con lắm chứ.” Lâm Tú lập tức lấy lại tinh thần, gượng gạo hỏi: “Vậy Ninh Ninh có bị thương không?”
Nói đến đây, bà ta cố gắng mỉm cười dịu dàng, nhưng biểu cảm cứng đờ trông chẳng khác nào quỷ dọa người.
“Không bị thương, nhưng con rất sợ hãi. Chỉ có được mẹ ôm một cái mới khá hơn. Mẹ sẽ không ghét bỏ con chứ?”
Khoảnh khắc Lục Ninh vừa bước vào cửa, tia ghét bỏ trong mắt Lâm Tú vẫn còn rõ rành rành. Làm sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này?
Nhìn bà ta cố gắng kiềm chế chán ghét, cứng nhắc ôm lấy mình, Lục Ninh cảm thấy mục đích đã đạt được. Cô lười tiếp tục diễn, nhân lúc bà ta chưa kịp buông tay, thẳng thừng đẩy ra: “Được rồi mẹ, con mệt rồi, lên lầu nghỉ đây.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi, không muốn ở lại lâu thêm một phút giây nào.
Nguyên chủ sống ở đây bao lâu thì bấy lâu bị vợ chồng nhà này ép phải ngoan ngoãn, cư xử đúng mực, tránh làm mất mặt Thẩm gia. Nói nghe thì hay lắm, nhưng ngay cả danh phận chính thức cũng không chịu cho, lại còn đòi cô giữ bổn phận?
Cũng biết mơ đẹp thật đấy!
Lục Ninh không phải nguyên chủ. Cô không chịu nổi cơn tức này. Hơn nữa, giờ cô đã tiếp quản thân xác này, tất cả những gì nguyên chủ chịu ấm ức, cô nhất định sẽ thay cô ta đòi lại!
Cô nghĩ vậy, đang chuẩn bị về phòng thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói: "Sao cô lại bị bắt cùng với Cố Lâm Uyên, anh ta bây giờ thế nào?"
Lục Ninh quay đầu nhìn Thẩm Thư đang đứng trên cầu thang, cô con gái giả trong truyện, cục cưng của nhà họ Thẩm, giống loài trung đẳng, gen huyết thú cấp B, hiện đang học năm hai tại Học viện Quý tộc Sigliten, là một trong những người ủng hộ F4.
Những thông tin này tự động hiện lên trong đầu cô, nhìn thái độ ngạo mạn trên mặt đối phương, như thể muốn nói “loại như mày mà cũng xứng bị bắt cóc cùng với Cố Lâm Uyên”, Lục Ninh chỉ cảm thấy người này có vấn đề về não: "Cô quan tâm anh ta như vậy, cô gọi điện cho anh ta đi!"
Thẩm Thư rõ ràng không ngờ rằng Lục Ninh, người từ khi về đến nhà này luôn tỏ ra yếu đuối, nịnh nọt mọi người trong nhà lại đột nhiên nói chuyện với cô ta như vậy, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Nhưng câu tiếp theo của Lục Ninh đã chuẩn bị sẵn: "Chắc cô không phải ngay cả số liên lạc của anh ta cũng không có chứ?"
Thẩm Thư thật sự không có, dù sao đó cũng là giống loài cao đẳng, còn là Cố Lâm Uyên cấp 3S, thủ lĩnh của F4, người nắm giữ quân quyền liên bang tương lai, cô ta chẳng qua chỉ là một trong vô số người theo đuổi anh, cô ta dù có tự tiến cử lên giường, anh cũng sẽ không liếc nhìn lấy một cái, làm sao có thể có số liên lạc của anh được.