Lão Uông còn muốn nói thêm gì đó, liền bị tôi vẫy tay ra hiệu tiễn khách: "Con gái tôi, tôi biết. Lão Uông, cũng muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Sau khi Lão Uông rời đi, Tiểu Nhã từ trong phòng bước ra, ngồi cạnh tôi.
Tôi chạm vào mặt con bé, trắng mịn, không có vết sưng đỏ nào.
Tiểu Nhã biết tôi đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Dì yên tâm, chị ấy không dùng nhiều sức đâu."
Tôi và Tiểu Nhã cùng đi đến phòng Tô Hân Hân: "Dì Tô, con nghĩ như thế này, nếu hôm nay dì và chị đã nói sẽ cắt đứt quan hệ, vậy thì đồ đạc của chị có phải cũng nên đóng gói đưa cho chị ấy không?"
Tôi xoa đầu Tiểu Nhã, cảm thấy rất vui: "Con ngoan, quả nhiên vẫn là con cẩn thận, chúng ta cũng phải chú ý làm tốt mọi chi tiết."
Trên bàn của Tô Hân Hân có một khung ảnh, trong ảnh là Tô Hân Hân khi mới học hết tiểu học, tóc buộc đuôi ngựa cao, nụ cười rạng rỡ. Một tay cô ấy tạo dáng chữ V, tay còn lại ôm vai một bé gái. Bé gái đó tóc ngắn, đeo kính, trên mặt là nụ cười ngại ngùng.
Tôi nhìn bức ảnh, trầm mặc một lúc rồi cầm khung ảnh lên.
"Trừ bức ảnh này, những thứ khác đóng gói gửi cho con bé.”
Một tuần sau, tôi được biết James không hề đi đăng ký kết hôn với Tô Hân Hân.
Chẳng những không đăng ký, cậu ta còn nổi trận lôi đình với Tô Hân Hân.
Khi tôi ra khỏi công ty, Tô Hân Hân đang khóc lóc, quỳ trước cửa công ty. Rất nhiều người đi đường vây quanh con bé, chỉ trỏ và bàn tán.
Vừa thấy tôi bước ra khỏi cửa, Tô Hân Hân đã bò đến cạnh tôi, ôm lấy chân tôi.
"Con xin mẹ, mẹ cho con ít tiền đi."
"Hình như tôi không có nghĩa vụ phải cho cô bất kỳ khoản phí nào, chúng ta đã cắt đứt quan hệ mẹ con rồi mà, đúng không?"
Vẻ mặt của tôi lạnh lùng đến cực điểm.
Tiểu Nhã đi phía sau, lúc này cũng bước đến bên cạnh tôi. Hôm nay là ngày tôi giới thiệu con bé với các thành viên trong Hội đồng quản trị của công ty. Con bé đặc biệt ăn diện một phen, mặc bộ vest nhỏ của Prada, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, vừa xinh đẹp vừa tinh tế.
Tô Hân Hân chưa nhìn thấy Tiểu Nhã thì còn đỡ, nhưng vừa trông thấy, đôi mắt lập tức đỏ ngầu.
Con bé như phát điên lao tới túm tóc Tiểu Nhã, giằng co dữ dội: "Là cô! Chính cô đã cướp đi tất cả những gì thuộc về tôi!"
Lúc đầu, Tiểu Nhã chỉ muốn lùi lại tránh né, nhưng sau đó cũng tức giận, nắm lấy cổ áo Tô Hân Hân, đẩy mạnh con bé ra xa.
"Chị cảm thấy như vậy còn chưa đủ mất mặt đúng không?!" Tiểu Nhã quát Tô Hân Hân, "Vì một người đàn ông mà biến mình thành thế này, chị thật sự khiến chúng tôi mất hết mặt mũi!"