Lão Uông lấy laptop ra, mở tài liệu cho tôi xem: "Về gã James này, em đã điều tra kỹ lý lịch của cậu ta."
"Cậu ta là một kẻ lừa đảo lão luyện. Trước đây ở nước ngoài, cậu ta dựa vào mạng xã hội để tiếp cận các cô gái, chuyên nhắm vào những cô gái xuất thân giàu có, ít kinh nghiệm tình trường."
"Cậu ta kết giao với một nhóm lừa đảo khác, cùng nhau phối hợp diễn kịch, thậm chí còn tạo ra mấy màn anh hùng cứu mỹ nhân giả - ví dụ như vài người giả làm cướp chặn đường cướp bóc cô gái, rồi nam chính từ đâu xuất hiện, đánh đuổi mấy người đó chạy mất, trong lúc đánh nhau vì bảo vệ cô gái mà bị thương."
"Nói chung, mọi chiêu trò của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đều được bọn chúng diễn đủ cả, đảm bảo các cô gái không thể không rơi vào bẫy."
"Sau khi hẹn hò với các cô gái được vài tháng, cậu ta sẽ mất liên lạc, rồi một người tự xưng là "bạn" của cậu ta sẽ đến gặp cô gái, nói rằng gia đình cậu ta phá sản, đang bị kẻ xấu truy đuổi và cần gấp một khoản tiền để xoay xở, nếu không cậu ta sẽ gặp nguy hiểm."
"Bọn chúng đông người, diễn giống như thật khiến các cô gái cuối cùng tin tưởng và làm đủ mọi cách để gom góp tiền cho "hoàng tử đang gặp khó khăn" của mình."
"Trước đây, hình như có một vụ bị lộ, còn khiến một cô gái mất mạng, nhưng không biết là vì không chứng cứ hay lý do nào khác, cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì."
Phó giám đốc Uông lo lắng nhìn tôi: "Sếp Tô, Hân Hân tuy được nuông chiều tử nhỏ, có đôi lúc không hiểu chuyện, nhưng giờ xem ra người đàn ông này càng nguy hiểm hơn, rất có thể cô ấy sẽ chịu thiệt thòi lớn.”
Mặt tôi không cảm xúc: "Cậu cũng thấy rồi đấy, có phải tôi không khuyên bảo hay mắng mỏ gì nó đâu? Căn bản là không ngăn cản được, chịu thiệt là do nó lựa chọn."
"Sếp Tô." Phó giám đốc Uông vẫn cố gắng thuyết phục tôi, "Tôi đã kiểm tra điểm số của Hân Hân. Trước đây quả thực không tốt, nhưng từ năm ngoái cô ấy đã có sự tiến bộ."
"Tìm học sinh giỏi để thi hộ chứ gì, đâu phải nó chưa từng làm chuyện này."
"Không giống lắm. Nếu là học sinh giỏi thi hộ thì kết quả phải tăng vọt hơn. Nhưng điểm số của cô ấy tiến bộ rất chậm, chỉ mới thoát khỏi vị trí đội sổ, bắt đầu không còn trượt môn nữa, chắc là do cô ấy tự học."
Tôi liếc nhìn cậu ta: "Lão Uông, cậu ghét Tô Hân Hân nhất mà, sao giờ lại nói giúp cho nó?”