Hành Trình Từ Ô Tô Đến Nhà Xe Di Động [Mạt Thế]

Chương 6: Nắng nóng cực hạn

Lý Tư Tĩnh ném đồ sang ghế phụ, thắt dây an toàn, lại lần nữa xuất phát.

Cô cắn chặt răng, vẻ mặt căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, có chút đỏ hoe.

Nửa tiếng sau, đi được khoảng mười cây số, cuối cùng cũng nhìn thấy rương tài nguyên thứ hai.

Giống hệt như cái rương đầu tiên cô gặp, màu trắng, kích thước khoảng hai mươi phân.

Đi một vòng quanh xe, Lý Tư Tĩnh ngồi vào ghế lái, vẻ mặt nghiêm túc mở rương lần nữa.

[Bánh mì khô cứng 10g]

Miếng bánh mì chỉ lớn bằng bàn tay, không có lấy một cái vỏ bọc, khô queo khô khốc, đến nỗi người ta nghi ngờ có thể dùng nó để đập vỡ hạt óc chó.

Có lẽ cô nên thấy may mắn, ít nhất thì cái rương cũng không trống rỗng! Lý Tư Tĩnh mím chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Ngàn vạn suy nghĩ ngổn ngang trong lòng khiến Lý Tư Tĩnh cảm giác như mình bị ảo giác, trong đầu cô, một biểu cảm mờ ảo chợt hiện lên.

“Hệ thống điểm danh?” Lý Tư Tĩnh dụi mắt, ngập ngừng đoán.

Thứ có thể xuất hiện trực tiếp trong đầu mình chắc chắn không phải là trò chơi sinh tồn.

[Ting, chỉ số may mắn của ký chủ đã chạm đáy vũ trụ, bắt buộc chạm đáy bật ngược, mời mở lại rương tài nguyên.]

Âm thanh điện tử lại vang lên, chỉ là lần này, giọng nói đó dường như mang theo một cảm xúc khó tả.

Biểu cảm trong đầu cô dần trở nên rõ ràng, đó là một biểu tượng mặt “phát điên”.

“Mi nói gì cơ?” Lý Tư Tĩnh có chút chưa phản ứng kịp.

[Ting, mời mở lại rương tài nguyên!]

Chỉ số may mắn chạm đáy vũ trụ? Bắt buộc chạm đáy bật ngược? Có phải là ý mà cô đang nghĩ không?

Lý Tư Tĩnh có chút không dám tin, lập tức vứt miếng bánh mì có thể dùng để đập người trong tay đi, “rầm” một tiếng, đóng rương tài nguyên lại.

Cô run run mở lại rương tài nguyên, cô hít sâu một hơi, thành kính đưa tay vào trong.

[Mì gói bò cay 5 gói 510g, Bánh mì kẹp dâu 260g, Nước khoáng 2 lít, Nhựa*2, Mảnh cao su*10]

(2kg Trung Quốc = 1kg Việt Nam)

Dòng chữ hiện ra trước mắt khiến Lý Tư Tĩnh tưởng rằng mắt mình có vấn đề.

Tất cả vật liệu cơ bản loé lên một cái rồi bay vυ't lên không trung và biến mất.

Lý Tư Tĩnh thầm hiểu ra, những vật liệu cơ bản này không biến mất mà được lưu trữ trực tiếp vào bảng chế tạo.

Đương nhiên, nếu muốn, cô cũng có thể đổi chúng ra nhưng không cần thiết, vừa phiền phức lại tốn chỗ.

Thức ăn và nước uống còn lại sau khi phóng to ra thì hai tay cô cầm không xuể, lần lượt rơi cả vào lòng cô.

Sao lại có nhiều đồ thế này? Đây thật sự là do cô mở ra sao? So với lúc nãy thì khác biệt quá rõ ràng rồi!

Cảm xúc lên xuống như tàu lượn siêu tốc khiến Lý Tư Tĩnh không biết phải giải tỏa thế nào, cuối cùng chỉ có thể hét lên một tiếng: “A!”

Cảm giác được hack buff đúng là sướиɠ điên người.

“Hệ thống điểm danh đỉnh của chóp! Mi bá đạo thật, đúng là số một!” Lời khen tuôn ra như thác đổ từ miệng cô.

Theo lời khen ngợi, biểu tượng mặt phát điên trong đầu cô dần biến thành đắc ý.

“Khoan đã...” Lý Tư Tĩnh cố nén dòng suy nghĩ đang hưng phấn đến mơ hồ, đột nhiên phát hiện ra điểm mấu chốt.

“Hệ thống, mi có suy nghĩ, có thể giao tiếp đúng không?!”

Dưới sự truy hỏi không ngừng của Lý Tư Tĩnh, hệ thống điểm danh cuối cùng cũng đáp lại.

“Hệ thống tôi chưa từng thấy ai như cô, chỉ số may mắn xuống tận đáy vực luôn rồi.”

Nghe mà tức á, phận “hấp” đâu phải do cô tự chọn.

“Vốn dĩ lần điểm danh đầu tiên có thể ra vật phẩm rất xịn sò, kết quả cô lại chỉ rút được bảo đảm tối thiểu, mà còn là cấp thấp nhất nữa chứ, thật là…”

Đừng nói nữa, nhắc đến chuyện điểm danh, cô cũng đau lòng lắm chứ.

[Với cái chỉ số may mắn âm vô cực như cô, làm thế nào mà gặp được hệ thống tôi vậy?]

Lý Tư Tĩnh thăm dò hỏi: “Tôi đã dùng hết tất cả may mắn của mình để đổi lấy cuộc gặp gỡ với mi rồi mà?”