Chỉ trong tích tắc, sát khí lóe lên trong ánh mắt đối phương.
Tô Nguyên Hề thu lại tầm mắt, nhận ra trên mặt đất gần đó có một vũng máu lớn, chỉ nhìn lượng máu cũng đủ biết vết thương trí mạng.
Cô hiểu rằng mình đã vô tình chứng kiến chuyện không nên thấy. Mà cách vệ sĩ gọi người đàn ông này, cũng giúp cô nhận ra thân phận của anh.
Dung Yến, Ngũ Gia của Bắc Kinh.
Một người đàn ông nguy hiểm và tàn bạo đến mức ai cũng khϊếp sợ.
Dung Yến hơi hé môi, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người khác rùng mình. "Đi xuống."
Vệ sĩ lập tức biến mất vào bóng tối.
"Click." Một tiếng bật nhỏ vang lên, anh châm thuốc, rồi tùy tiện nhét khẩu súng vào túi áo. Một làn khói trắng từ môi anh lơ lửng lan tỏa.
Dáng vẻ anh lười biếng, gương mặt tuấn mỹ ẩn hiện trong làn khói, nhưng vẫn đủ sức mê hoặc người khác.
Anh không phải thần Phật trên điện thờ, mà là ác quỷ đến từ địa ngục.
"Sao thế? Đi nhầm chỗ à?"
Gió đêm thổi qua, Tô Nguyên Hề kéo chặt áo khoác, không trả lời.
Dung Yến hơi nhướng mày, sau đó chậm rãi bước về phía cô.
Anh rất cao, gần một mét chín, khiến không gian xung quanh như bị thu hẹp lại.
Tô Nguyên Hề lùi lại một bước, không phải vì sợ hãi, mà chỉ không muốn đứng quá gần anh.
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Dung Yến khẽ nhếch môi, ánh mắt như đang săn mồi, từng bước ép cô vào góc.
Rất nhanh, phía sau đã là bức tường lạnh lẽo, cô không còn đường lui.
Ngón tay Dung Yến kẹp điếu thuốc, ánh lửa chập chờn phản chiếu lên gương mặt anh. Anh cúi đầu, phả nhẹ một làn khói về phía cô. "Tô Nguyên Hề?"
Bị sặc khói, cô hơi nghiêng đầu, bình tĩnh đáp: "Ngũ Gia có chuyện gì sao?"
Ánh mắt anh quét qua gương mặt cô, bắt được một tia bài xích chợt lóe lên.
Anh thả rơi điếu thuốc, dùng mũi giày dập tắt. "Em biết tôi?"
"Ngũ Gia Bắc Kinh, ai mà không biết."
Câu trả lời này rõ ràng khiến Dung Yến hài lòng. Anh bật cười trầm thấp, bàn tay đeo chuỗi tràng hạt áp lên tường, hoàn toàn vây chặt cô trong không gian chật hẹp.
"Nhưng, em vừa nhìn thấy chuyện không nên thấy."
Lưng cô áp sát vào bức tường đá, cảm giác sần sùi khiến cô không thoải mái. "Tôi không thích xen vào chuyện của người khác. Nếu Ngũ Gia muốn, có thể coi như tôi chưa từng xuất hiện."
"Trên đời này, tôi chỉ tin có hai loại người có thể giữ được bí mật."
Dung Yến nâng một tay đặt bên eo cô, cách lớp vải mà chạm vào vòng eo mềm mại của cô.