Đại Lão Cố Chấp Chiếm Hữu Lấy Sắc Dụ Người

Chương 6

Nhiều năm qua, nhà họ Tô luôn giấu giếm Tô Nguyên Hề, không chịu để cô lộ mặt, nếu không phải vì không thể gặp người, thì cũng là vì không xem trọng cô.

Đã vậy, hắn việc gì phải bận tâm?

Nhưng Kỷ Tiện Chi không ngờ rằng, Tô Dực lại trực tiếp vạch mặt nhà họ Kỷ trước công chúng, khiến hắn rơi vào thế khó xử.

“Cha anh đang tính toán điều gì, anh nghĩ tôi không biết sao?”

Câu nói này, chỉ hai người họ nghe thấy, vừa là cảnh cáo, vừa là lời thị uy.

Kỷ Tiện Chi thoáng sững sờ.

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Tô Dực không thèm bận tâm đến phản ứng của hắn, lạnh nhạt nói xong liền rời khỏi sân khấu.

Anh ta đi thẳng đến bên cạnh Tô Nguyên Hề, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết cũng dần dịu lại.

Hành động này khiến mọi người xung quanh vô thức nín thở chờ đợi…

"Quên chưa giới thiệu, đây là em gái tôi, viên ngọc quý trên tay nhà họ Tô – Tô Nguyên Hề."

...

Rời khỏi sảnh tiệc riêng, vừa ấn nút thang máy, Tô Dực đã nghe thấy tiếng gọi gấp gáp từ phía sau.

"A Dực, đợi một chút."

Tô Nguyên Hề cũng quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trung niên đang vội vã tiến đến.

Là cha của Kỷ Tiện Chi.

Nhưng đối với bậc trưởng bối này, cô không mấy quen thuộc.

Không đợi ông ta mở miệng, cô đã nghiêng đầu nói với anh trai mình: "Anh, em xuống lầu chờ anh nhé."

Tô Dực cởϊ áσ khoác ngoài phủ lên vai cô. "Được, đừng đi xa quá."

Bên ngoài, trời đã về chiều.

Tại khu vườn ngoài trời của khách sạn, Tô Nguyên Hề dọc theo con đường nhỏ mà dạo bước, bóng dáng cô được ánh đèn đường kéo dài ra trong màn đêm.

Hương hoa thoang thoảng, đi đến cuối đường, cô trông thấy một người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn mờ.

Sơ mi đen phối cùng quần tây, gương mặt bị che khuất một nửa dưới bóng tối, để lộ đường nét quai hàm sắc lạnh. Cổ tay anh đeo một chuỗi tràng hạt trầm hương, từng đốt ngón tay rõ ràng, sắc trắng lạnh lùng.

Trên tay anh, khẩu súng đen bóng phản chiếu ánh sáng yếu ớt, toát lên sự nguy hiểm đầy quỷ quyệt.

Nhận ra tiếng bước chân đang đến gần, người đàn ông hờ hững ngước mắt.

Đôi mắt phượng hẹp dài mang theo sự lạnh lẽo thâm sâu, đường chân mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, nơi cổ áo hơi mở lộ ra yết hầu gợi cảm.

"Ngũ Gia, người đã được xử lý xong."

Lúc này, một vệ sĩ bước ra từ khúc quanh của con đường nhỏ. Nhìn thấy Tô Nguyên Hề, hắn lập tức ngậm miệng.