Yêu Anh Bằng Cả Thanh Xuân

Chương 4: Đồ chơi mới

Ninh Kiến Vũ đang nằm ngủ, nghe thấy động tĩnh ồn ào thì hơi ngẩng đầu lên, hai mắt hẹp dài dập dờn ánh nước vì ngáp ngủ.

Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa, lại ngáp thêm một cái rồi tiếp tục công cuộc nằm bẹp trên bàn.

Đυ.ng ai không đυ.ng, đυ.ng vào con sư tử kia thì mày chết chắc rồi.

Trong lòng Ninh Kiến Vũ chẹp một cái. Mong là con bé nhẹ tay một chút, bằng không anh lại phải vất vả dọn dẹp chiến trường. Chậc!

Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.

Không biết ai hô "giáo viên giáo dục đi tới", mọi người nghe vậy thì xang mặt, vội vàng chạy về chỗ ngồi.

Giáo viên giáo dục là một người phụ nữ trung niên, tóc búi phía sau, đeo kính gọng vàng. Nhìn qua có vẻ là người khó tính.

Tất cả mọi người đều đã chạy hết, kể cả Hoàng ca. Chỉ còn lại Ninh Kiến Tâm cùng Triệu Vũ Mặc.

Giáo viên giáo dục đi tới, lướt mắt đánh giá cô từ trên xuống, sau đó hỏi: "Học sinh mới?"

Ninh Kiến Tâm cười lễ phép, gật đầu: "Vâng ạ."

"Ninh Kiến Tâm?" Bà ta hỏi tiếp.

Lại gật đầu: "Vâng ạ."

Lúc này, khuôn mặt giáo viên giáo dục mới hoà hoãn lại một chút. Sau đó không nói gì mà đi vào lớp.

"Cô ơi, em xin phép đưa bạn học tới phòng y tế nhé." Ninh Kiến Tâm cực kì lễ phép hỏi ý kiến.

Các bạn học trong lớp đều im thin thít, bà cô này là hung thần ác sát của trường, chưa bao giờ cho học sinh sắc mặt tốt. Ai ai cũng sợ. Nghe nói bà ta có quan hệ với cấp cao. Hình như là họ hàng xa của hiệu trưởng.

Giáo viên giáo dục liếc mắt một cái, sau đó nói: "Đi đi."

Bà ta rất ghét những đứa con gái nhà giàu lại xinh đẹp. Đối với bà ta, nếu bọn nhãi này không dựa vào gia thế, thì còn không bằng con kiến. Lại còn lúc nào cũng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp mà nũng nịu, bán manh. Thật không biết xấu hổ.

Thế nhưng bà ta cũng được cấp trên phổ cập về học sinh mới này, là người của Ninh gia. Mà Ninh gia, bà ta không thể chọc.

Có điều, không thể gây sự công khai, bà ta còn không thể chèn ép trong lúc học tập à?

Hừ! Cứ chờ đấy rồi khóc đi.

Ninh Kiến Tâm dìu Triệu Vũ Mặc đi tới phòng y tế. Lúc đầu, Triệu Vũ Mặc đầu choáng mắt hoa, chỉ biết là có người đang đỡ mình, giờ lấy lại chút tỉnh táo mới phát hiện, người này vậy mà lại là một nữ sinh. Dáng dấp lại còn rất xinh đẹp.

Cậu hất tay một cái, khiến cho cả hai người loạng choạng suýt ngã.

Mắt đẹp của Ninh Kiến Tâm nheo lại, trên mặt vẫn treo nụ cười thuần lương vô hại: "Tiểu ca ca, không đi nổi thì cố làm gì. Lại đây tôi đỡ."

Sâu trong đáy mắt của Triệu Vũ Mặc hiện lên lệ khí: "Cút."

Đáy lòng Ninh Kiến Tâm hơi ngứa.

Ai nha, thật giống con mèo nhỏ đang xù lông.

"Tiểu ca ca, tôi thật sự có lòng tốt. Không suy xét một chút sao? Tôi thật lòng chỉ muốn đưa tiểu ca ca tới phòng y tế thôi."

Triệu Vũ Mặc im lặng một khắc, cậu nhìn thẳng vào mắt cô gái trước mặt, muốn tìm ra một chút sự dối trá trên khuôn mặt mỹ lệ kia. Sau đó không nhanh không chậm phun một câu: "Cảm ơn. Tôi tự đi được."

Sau đó cậu thất tha thất thểu lê thân hình gầy gò đầy vết thương đi lướt qua Ninh Kiến Tâm.

Cô nhìn tấm lưng gầy nhưng thẳng tắp kia, hai mắt cong thành hình trăng khuyết.

Vật nhỏ thật đáng yêu.

Tìm được đồ chơi mới rồi.