Yêu Anh Bằng Cả Thanh Xuân

Chương 5: Không biết xấu hổ

Kết thúc tiết học cuối cùng, Ninh Kiến Vũ đứng dậy, đứng chờ Ninh Kiến Tâm ở trước cửa phòng học.

Hai người đi trên sân trường.

Nam anh tuấn soái khí, nữ xinh đẹp mị hoặc.

Tần suất quay đầu là một trăm phần trăm.

"Đấy là học sinh mới sao?"

"Cô ta đi cùng với Ninh thiếu đấy."

"Nghe nói học sinh mới cũng họ Ninh... bla bla..."

Học sinh ấy mà, một chuyện cỏn con cũng có thể bàn tán tè ngày này qua ngày khác. Hơn nữa chủ đề nói chuyện cũng chỉ xoay quanh mấy nam thần, nữ thần hay học bá, giáo viên...

À... còn có cả bắt nạt bạn học nữa!

Ninh Kiến Tâm nhìn thấy góc bên kia đường là một đám học sinh ăn mặc theo kiểu giang hồ.

Bọn chúng đang đưa mắt nhìn về phía cậu thiếu niên đang dắt xe đạp.

Hưmmm...?

"Anh, em có chút việc. Anh về trước đi nhé. Bảo với bố mẹ là em về muộn."

Ninh Kiến Tâm đập vai anh trai mình một cái rồi chạy đi, còn không kịp để Ninh Kiến Thần nói câu gì.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ tràn đầy sức sống thanh xuân đi xa, dư quang anh liếc nhìn mấy người du côn bên kia đường. Chậc nhẹ một tiếng.

Con nhóc này lại xen vào việc của người khác, thật biết gây chuyện.

Vừa nghĩ, anh vừa lấy điện thoại, gọi một cuộc cho vệ sĩ: "Đi theo tiểu thư, bảo vệ tốt cho con bé. Cẩn thận một chút, đừng để nó biết."

Nói xong, anh tắt điện thoại, lại nhận được tin nhắn của Trịnh Bối.

"Anh Kiến Vũ, hôm nay có rảnh không? Em mời anh ăn tối."

Nhìn thấy tin nhắn của người trong lòng, lại còn được cô rủ đi ăn, trái tim Ninh Kiếm Vũ khẽ đập rộn lên. Vội vội vàng vàng nhắn lại một câu thật dài, nghĩ nghĩ thế nào lại xoá đi, rút gọn lại còn một câu: "Anh rảnh. Em muốn hẹn nhau ở đâu?"

***

Ninh Kiến Tâm đi theo sau Triệu Vũ Mặc đến một con hẻm nhỏ thì bị mất dấu.

Cô đưa mắt nhìn quanh...

Không thấy đâu?

Dùng thuật ẩn thân sao? Hay có thể độn thổ?

"Cậu đi theo tôi có chuyện gì?"

Sau lưng cô vang lên giọng nói trầm thấp mà tuổi này không nên có.

Ninh Kiến Tâm quay người lại, hai mắt cong thành hình trắng khuyết, môi anh đào câu lên, mái tóc đen dài bay bay theo gió, thập phần xinh đẹp, khiến cho ánh mắt của Triệu Vũ Mặc thoáng hiện một đạo quang mang.

Cô... thật đẹp!

"Tiểu ca ca, tôi tìm cậu mãi." Ninh Kiến Tâm chạy tới trước mặt Triệu Vũ Mặc.

"Cậu đi theo tôi?" Đáy mắt cậu hiện lên nghi hoặc.

"Ừm. Tôi nhìn thấy mấy người Hoàng ca, tôi muốn đi tới dặn cậu cẩn thận. Nhưng cậu lại đi nhanh quá, tôi suýt thì lạc mất cậu rồi!"

Tôi suýt thì lạc mất cậu rồi...

Suýt thì lạc mất cậu...

Câu nói cứ xoay vòng trong đầu Triệu Vũ Mặc.

"Này, cậu sao thế?" Ninh Kiến Tâm lay lay vai cậu: "Đi thôi. Lên xe nhà tôi. Sẽ không có ai dám làm gì cậu."

Vừa nói, tay cô vừa cầm cổ tay cậu kéo đi. Nhưng Triệu Vũ Mặc lại đứng yên tại chỗ khiến Ninh Kiến Tâm nhíu mày quay đầu: "Sao thế?"

Triệu Vũ Mặc hơi né tránh ánh mắt của cô, khẽ rút tay về: "Tôi và cậu không quen. Cảm ơn cậu vì chuyện lúc sáng, nhưng tránh được hôm nay, không tránh được ngày mai. Chuyện của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết! Cậu về đi."

"Cậu sợ cái gì? Từ bây giờ cậu có tôi bảo kê. Sẽ không có ai dám đυ.ng tới một ngón tay của cậu đâu, tôi có thể đảm bảo."

Kiến - đại lão - Tâm vô cùng son sắt mà đưa ra lời đảm bảo.

Ấy vậy mà chưa kịp chờ Ninh Kiến Tâm ngầu thêm một chút, liền có tiếng bước chân của tầm hơn mười người đi tới gần, kèm theo đó là giọng nói giễu cợt vang lên:

"Ái chà, một con nhóc vắt mũi chưa sạch đòi bao nuôi một tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt. Cảnh tượng này thật mà... mẹ nó không biết xấu hổ."

Người phát ra âm thanh không ai khác chính là Hoàng ca với khuôn mặt bầm dập vì lúc sáng bị Ninh Kiến Tâm đánh.

Sau lưng hắn là mười mấy người to con.

Hẳn là tự biết mình không đủ sức đánh cô, nên gọi thêm người.

"Mười bốn thằng đàn ông trai tráng ức hϊếp một con nhóc vắt mũi chưa sạch với một tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt, cảnh tượng này thật là... mẹ nó không biết xấu hổ."  Ninh Kiến Tâm bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, đem câu nói của Hoàng ca trả lại hắn nguyên vẹn.