Kiều Đoạn

Chương 5

Y tá trưởng ho nhẹ một tiếng.

Kiều Tư Hằng quay lại, trở về trạng thái như cũ nhìn đám người đang chen chúc ngoài cửa: "Làm gì vậy?"

Các y tá lập tức tản ra, giả vờ bận rộn.

Kiều Tư Hằng muốn đứng lên, nhưng bàn tay nhỏ kia vẫn nắm chặt áo anh.

Anh không khỏi xoa trán, đã ở lại cô bé cả đêm rồi.

Đúng lúc này, cô bé cũng mơ màng tỉnh lại. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, sau đó vẫn là...

"Ba ơi!"

Cả phòng bệnh im phăng phắc.

Các y tá nín thở.

Kiều Tư Hằng hết cách, nói trong bất lực: "Ăn sáng trước đã."

Cô bé cười tít mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"

Sau bữa sáng, Kiều Tư Hằng giao cô bé lại cho y tá, định rời đi. Nhưng vừa bước đến cửa tiếng gọi non nớt đã truyền tới: "Ba ơi!"

Cô bé vừa thấy anh xoay người, lập tức nhào tới, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy chân anh.

"Ba đừng đi mà..."

Bác sĩ Kiều: "..."

"Con hứa sẽ ngoan, ba ơi..."

Kiều Tư Hằng xoa xoa huyệt thái dương, cúi xuống gỡ tay cô bé: "Chú còn phải đi làm."

Cô bé nghe vậy, đôi mắt to tròn lập tức long lanh nước: "Ba đưa con đi theo với."

Y tá trưởng vội khuyên: "Bé ngoan... ở lại làm kiểm tra với cô nhé?"

"Không muốn, không muốn, con chỉ muốn ba thôi."

Kiều Tư Hằng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đã là sóng to gió lớn.

Từ khi nào mà anh lại có thêm một "cô con gái" bám người thế này chứ?!

Thấy anh không phản ứng, cô bé tiếp tục nắm chặt áo anh, giọng nói nghẹn ngào: "Ba đi rồi... con chỉ còn một mình thôi."

Không ai biết, lúc này, Kiều Tư Hằng đã bắt đầu tự hỏi.

Có phải mình trước đó đã gặp qua cô bé này mà không nhớ không?

Kết quả, Kiều Tư Hằng vẫn phải nán lại thêm một lát để dỗ dành cô bé.

Anh ngồi xuống mép giường, khẽ nói: "Không phải ở một mình, còn có cô y tá ở đây mà."

Cô bé bĩu môi, chậm rãi lắc đầu.

"Không giống nhau... Con chỉ muốn ba thôi."

Quả thật không thể thương lượng.

Kiều Tư Hằng nhìn khuôn mặt nhỏ sắp khóc của cô bé, cuối cùng hít sâu một hơi: "Nhóc ngoan ở lại đây, buổi tối chú sẽ quay lại."

Cô bé lập tức chớp mắt, ngước lên nhìn anh: "Thật không ạ?"

"Ừ."

Cô bé vui vẻ đầy mặt, giang hai tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào vai anh: "Vậy con sẽ ở đây đợi ba!"

"Ừ." Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.

Đến khi ra đến bên ngoài, trên người anh vẫn còn vương mùi sữa của cô bé.

Thật là, y như ông bố trẻ vậy.