Kiều Đoạn

Chương 4

Cuối cùng, dưới ánh mắt đáng thương của cô bé, bác sĩ Kiều nổi tiếng lạnh nhạt không quan tâm tới ai phải kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh giường.

"Ngủ đi." Giọng anh trầm thấp, gần như mang theo sự bất lực.

Cô bé có vẻ hài lòng, nhưng tay nhỏ vẫn giữ chặt tay áo anh, hồi lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu của một đêm dài.

Hai tiếng sau.

Kiều Tư Hằng ngả người trên ghế, mệt mỏi vì thiếu ngủ.

Nhưng đúng lúc anh sắp chợp mắt, bàn tay nhỏ bên cạnh lại cử động.

Cô bé đang mớ ngủ, đột nhiên mở mắt, đôi mắt ngập nước: "Ba ơi..."

Anh giật mình tỉnh dậy, giọng hơi khàn: "Sao thế?"

Cô bé chớp chớp mắt, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Con khát nước..."

Anh day trán, đứng dậy rót nước cho cô bé.

Cô bé uống vài ngụm, lại nằm xuống ngủ ngoan ngoãn.

Anh vừa ngồi xuống lại, chưa kịp ngủ tiếp...

"Ba ơi..."

"Lại sao nữa?" Anh kiên nhẫn hỏi.

"Con muốn đi vệ sinh..."

Kiều Tư Hằng: "..."

Nhìn cô bé con đang ngước mắt nhìn mình như thể sợ làm anh ghét bỏ, anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Đêm nay, bác sĩ Kiều, người luôn có định lực thép, chính thức hiểu ra một điều:

Chăm sóc trẻ con thật sự có thể thử thách giới hạn của bản thân.

Cứ thế một đêm dài trôi qua.

Sau khi cho cô bé uống nước, dắt cô bé vào nhà vệ sinh, dỗ cô bé ngủ lại đến lần thứ ba, Kiều Tư Hằng mới có thể nghỉ ngơi một lát.

Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng, cả bệnh viện tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều của cô bé con trên giường là rõ ràng.

Anh nhìn xuống bàn tay nhỏ vẫn đang mắm chặt tay áo mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô bé này... rốt cuộc sao cứ khăng khăng nhận anh là Ba của cô bé?

Là vì, người giống người sao?

...

Một đêm không ngủ đủ giấc, nhưng ngoài việc tinh thần có chút mệt mỏi ra thì cũng không có gì đáng ngại.

Chỉ là...

"Ba ơi..."

Cô bé đang ngủ mơ, đôi mày nhỏ khẽ nhíu lại, bàn tay siết chặt áo anh hơn, như thể trong mơ cũng sợ anh bỏ rơi cô bé.

Kiều Tư Hằng im lặng một hồi, cuối cùng cũng không gỡ tay cô bé ra.

Anh thở dài, nhắm mắt tựa vào thành ghế.

Thôi vậy, vẫn còn thời gian, ở lại với cô bé thêm một lúc nữa.

Bảy giờ sáng, bác sĩ trực ban và y tá vừa bước vào phòng bệnh, cảnh tượng đầu tiên họ nhìn thấy chính là bác sĩ Kiều luôn nghiêm trang lại hiếm khi thoải mái dựa vào ghế, một tay áo anh còn đang bị một bàn tay nhỏ khác nắm chặt.

Còn trên giường bệnh, cô bé với gương mặt nhỏ đầy thỏa mãn, thậm chí còn cọ cọ mặt vào tay áo anh.

Trời ơi! Cảnh tượng này thật sự quá mức hiếm có!

Nghe nói bác sĩ Ngạn đòi chia tay với bác sĩ Kiều còn vì anh không biết thế nào là dịu dàng, cả ngày mặt lạnh cơ đấy.

Giờ xem ra, cũng đâu tới nổi nào.