Lên Kinh Ứng Thí Có Được Tứ Hôn Không?

Chương 3

Người lính thấy y cứng đầu như vậy, cau mày, nhìn cái bọc rách trước mặt đứa bé ăn xin, nghĩ bụng tên nhỏ này chẳng lẽ định lấy ra một quyển Tứ Thư Ngũ Kinh để lừa gạt ta?

Nào ngờ Triệu Bảo Châu "soạt" một cái lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho ông ta: "Đại nhân xem."

Người lính đón lấy mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết "Triệu Bảo Châu, năm Nguyên Trị ba mươi lăm, đỗ Cử nhân khoa Hương thí", phía dưới ghi quê quán "Ích Châu, Phủ Sơn Nam, Huyện Xương, thôn Thanh Khê ", bên cạnh còn có ấn chương của Học chính Ích Châu, Tri châu, cùng với chủ khảo Hàn lâm, không thể giả mạo được.

Người lính cầm lấy tờ giấy mở ra xem, thấy trên đó viết "Triệu Bảo Châu, năm Nguyên Trị ba mươi lăm, thi đỗ làm Cử nhân trong Hương thí", bên dưới ghi rõ quê quán "Người làng Thanh Khê, huyện Xương, phủ Sơn Nam, Ích Châu ". Bên cạnh còn đóng dấu của Học chính Ích Châu, Tri Châu, cùng với viện Hàn lâm làm chủ khảo, không thể nào làm giả được.

Đôi tay người lính run run, xem đi xem lại tấm danh thϊếp ba lần: "...Ngươi là Triệu Bảo Châu?"

Triệu Bảo Châu gật đầu: "Chính là tiểu dân."

Người lính nghe vậy khép tấm danh thϊếp lại, cẩn thận trả lại cho Triệu Bảo Châu. Rồi bỗng chắp tay thi lễ: "Triệu cử nhân." Triệu Bảo Châu mở to mắt, thấy thái độ người lính đột nhiên trở nên cung kính: "Xin thứ cho ta không biết ngài có công danh, đã vọng tự suy đoán."

Triệu Bảo Châu thấy vị quân gia cao lớn thế này lại cúi mình tạ lỗi với mình, vội lùi lại hai bước, cũng cúi người đáp lễ: "Đâu dám đâu dám. Là do ta không nói rõ, đại nhân không cần đa lễ."

Thấy cảnh tượng qua lại giữa họ, đám người xếp hàng phía sau bỗng xôn xao.

"Thật sự... thật sự là cử nhân lão gia?"

"Không thể nào... tiểu tử đó mới bao nhiêu tuổi?"

"Nói năng phải kính trọng! Đó là cử nhân... tương lai sẽ làm quan đó!"

Mọi người đều nhìn Triệu Bảo Châu ở phía trước hàng với ánh mắt không thể tin được và vô cùng kinh ngạc, không dám tin rằng thiếu niên ăn mặc như kẻ ăn mày này lại thực sự là một cử nhân! Phải biết rằng chỉ cần vượt qua khoa Hương thí, đỗ cử nhân, đó chính là vị quan lão gia tương lai! Họ đều là dân lưu lạc chạy đến kinh thành vì nạn lụt, trước khi gặp nạn, cả một huyện mà có được một cử nhân đã là rất tốt rồi.

Họ nhìn Triệu Bảo Châu với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa nghi hoặc, vị cử nhân lão gia này trông còn chưa đến tuổi trưởng thành, tài năng thiên phú như vậy, sao lại lâm vào cảnh phải xếp hàng cùng với đám dân lưu lạc như họ?