Lên Kinh Ứng Thí Có Được Tứ Hôn Không?

Chương 2

Người lính thân hình cao lớn, mặc giáp bạc, bên hông đeo một thanh kiếm. Ánh mắt Triệu Bảo Châu dừng lại một chút ở thanh kiếm bên hông người lính, trong lòng thầm kinh ngạc - đây là lần đầu tiên y được thấy một thanh bảo kiếm thật sự.

Thật oai phong, Triệu Bảo Châu thầm nghĩ.

Giọng nói mang âm điệu kinh thành của người lính vang lên từ trên đầu: "Đến đây làm gì?"

Triệu Bảo Châu hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn người lính với nụ cười hơi mang ý cầu cạnh: "Đại... đại nhân. Tiểu dân đến dự khảo."

Người lính nghe vậy khựng lại, rồi hỏi: "...Khảo thí gì?"

Triệu Bảo Châu chớp mắt, nghĩ bụng còn có thể là kỳ thi nào nữa: "Tất nhiên là hội thí."

Lời vừa dứt, bốn phương đều kinh ngạc.

Những người xếp hàng phía sau Triệu Bảo Châu bắt đầu bàn tán xôn xao, đôi kiếm mi của người lính nhướng cao đến tận mái tóc mai, giọng nói cũng cao lên vài phần: "Ngươi... ngươi bảo ngươi là cử nhân?"

Triệu Bảo Châu không hiểu vì sao vị quân gia này lại kinh ngạc như vậy, mơ hồ gật đầu: "Phải."

Người lính nghi hoặc nhìn cậu bé ăn xin chỉ cao tới ngực mình. Không trách ông ta theo bản năng cho rằng Triệu Bảo Châu là kẻ ăn mày, quả thực y mặc áo quá rách nát, đôi hài vải dưới chân đã vá nhiều miếng, hiển nhiên đã bị mòn nhiều lần. Lúc này, cậu bé tự xưng là cử nhân này ngẩng đầu lên, tóc tai rối bời, mặt mũi đầy bụi bặm, toàn thân bẩn thỉu xám xịt, chỉ có thể nhìn ra từ đôi mắt đen tròn xoe rằng dung mạo không đến nỗi tệ.

Người lính im lặng một lúc, tay phải đặt lên vỏ kiếm, cố ý trầm giọng: "Táo gan!" Ông ta quát: "Học tử trên thiên hạ đều do Thánh thượng tuyển chọn, ngươi có biết mạo xưng công danh là tội khi quân không?"

Triệu Bảo Châu thấy quân gia đột nhiên nổi giận, giật mình sợ hãi, ngây ngốc hé môi. Người lính thấy y như vậy, hơi nghiêng người, dịu giọng:

"Loại dối trá này không thể nói được đâu. Ngươi nên thành thật khai báo. Hiện nay Ngũ điện hạ đã lập trại cháo ở Tây thị, ta sẽ không cản ngươi vào thành chỉ vì ngươi là dân lưu lạc."

Theo lý thì không nên nói rõ như vậy. Nhưng người lính thấy gã ăn mày này còn nhỏ tuổi, có lẽ bị kẻ nào đó xúi giục mới nghĩ ra cách tệ hại này, nên động lòng trắc ẩn.

Không ngờ Triệu Bảo Châu vừa nghe liền nóng vội: "Không phải! Đại nhân, ta... ta không dối gạt!" Y trợn tròn đôi mắt, vội vàng kéo cái bọc vải rách của mình lên trước ngực, lục lọi tìm kiếm thứ gì đó bên trong.