Lâm Ân khoanh tay đứng trước người mặc áo bào trắng, thở dài ngao ngán. Điều kiện đầu tiên phụ thân đặt ra lại chính là biểu ca Trình Mục—lúc nào cũng phải đi cùng huynh ấy! Con người này cái gì cũng tốt: võ công tốt, tính tình điềm đạm, nhưng lại quá mức cứng nhắc. Chỉ lớn hơn nàng hai tuổi mà lúc nào cũng như ông cụ non. Từ nhỏ đến lớn, câu nàng nghe nhiều nhất từ huynh ấy chính là:
"Biểu muội, muội không được làm như thế."
Lâm Ân ngửa mặt nhìn trời, rồi lại thở dài. Nếu không đồng ý, phụ thân chắc chắn sẽ không cho nàng đi. Thật là…
Trình Mục vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhìn nàng.
“Sao nào, dượng bảo huynh lần này đi cùng muội đến Thiên Kiếm phái, chắc muội cũng biết chuyến này không đơn giản. Hành trình này, muội phải tuyệt đối nghe lời huynh, biết chưa?”
Huynh ấy nâng tay gõ nhẹ lên trán nàng, ánh mắt tràn đầy kiên nhẫn. “Nghe chưa nào?”
Lâm Ân bĩu môi, lườm huynh ấy một cái rồi đáp cho có lệ: “Muội biết rồi.”
Dứt lời, nàng xoay người chạy nhanh lên thuyền, đến khi gần bước vào khoang thuyền mới quay đầu gọi vọng ra: “Huynh nhanh lên đi!”
Trình Mục bật cười, lắc đầu, chậm rãi bước lên thuyền theo nàng.
Trình mục mỉm cười đi theo lên thuyền. Trình mục là con trai của Mục Thanh Thanh - muội muội của mẫu thân nàng, nhưng từ bé người đã được dưỡng mẫu nuôi dưỡng ở kinh thành không bái sư học võ như mẫu thân nàng, người trong giang hồ cũng không biết đến Thần nữ Thiên kiếm phái còn có một muội muội. Mục Thanh Thanh và trang chủ Thiên thành sơn trang Trình Lữ thành thân đến nay vẫn ở Nguyệt Luân thành.
Mẫu thân huynh ấy, Mục Thanh Thanh, sau khi thành thân cùng trang chủ Trình Lữ của Thiên Thành sơn trang, vẫn luôn sinh sống tại Nguyệt Luân thành,
“Tiểu thư, người kiểm tra xem hành lý nô tì đã chuẩn bị cho người đều để trong gian phòng tầng hai của thuyền.”
Linh Huệ, thị nữ thân cận của nàng, bước đến bẩm báo.
Lâm Ân gật đầu. “Cái rương gỗ ta dặn tỷ đem theo thì sao?”
“Vâng, đã có.”
Nàng hài lòng, đi một vòng kiểm tra lại bố trí trên thuyền. “Tốt. Đó là thứ quan trọng nhất. Còn lại thì dọc đường đi có thể bổ sung sau.”
Dẫu sao, biểu ca nàng cũng là người của đệ nhất sơn trang, tiêu xài một chút cũng không sao.
“Ân nhi, lại đây.”
Không biết Trình Mục đã đến từ khi nào, chàng lấy ra một tấm bản đồ trải lên bàn trà trong khoang thuyền.
“Đây là núi Kiếm Tuân, nằm ở phía Tây Hỏa Quốc. Chuyến này, huynh lấy danh nghĩa giúp dượng vận chuyển hàng hóa lên kinh thành. May mắn là kinh thành nằm trên đường từ đảo Dược Thần đến Kiếm Tuân, nên chúng ta sẽ dừng chân ở đó ít hôm.”
Chàng dùng tách trà đánh dấu kinh thành trên bản đồ, tiếp tục nói:
“Sau đó, chúng ta sẽ bí mật lên đường. Nhưng bí mật không có nghĩa là quá câu nệ, càng tỏ ra lén lút, người khác càng để ý. Cứ hành động tự nhiên, chỉ cần trên đường đi chú ý một chút là được.”
Lâm Ân chống cằm nhìn bản đồ, trong đầu bắt đầu mường tượng về hành trình phía trước. “Nhìn lộ trình này, ít nhất cũng phải mất hai tháng mới đến nơi nhỉ?”
Nàng không giấu được vẻ háo hức. Hai tháng trên đường đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi.
Trình Mục nhìn nàng, ánh mắt vừa yêu thương, vừa bất đắc dĩ. Trước khi đi, dượng đã dặn dò rất rõ—lần này hành trình có thể gặp nhiều nguy hiểm, hắn nhất định phải bảo vệ tiểu muội thật tốt.
Nhưng nhìn bộ dạng vô tư, ánh mắt sáng rỡ đầy mong chờ của nàng, hắn chỉ có thể bất lực thở dài.
“Thiếu chủ, tàu đã sẵn sàng rời bến.”
Một hộ vệ của Thiên Thành sơn trang bước vào bẩm báo.
“Được, xuất phát đi.”
Lâm Ân nhoài người lên mạn thuyền, để gió biển lùa vào mái tóc, đôi mắt dõi theo ánh mặt trời nơi chân trời xa tít.