Y Hương Chí Mệnh

Chương 6

“Phụ thân không thể rời đảo, vì nếu người xuất hiện, tình hình của chưởng môn Thiên Kiếm phái sẽ khó mà giấu được. Chỉ e sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Lâm Ân cau mày. “Phụ thân, chưởng môn Thiên Kiếm phái có quan hệ gì với chúng ta? Suốt năm năm nay, người mãi canh cánh về chất độc mà ngài ấy trúng phải.”

Lão thần y trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chuyện này có liên quan đến mẫu thân con.”

Lâm Ân sững người. “Mẫu thân con?”

“Đúng vậy. Có lẽ vì con mất mẫu thân từ năm ba tuổi nên không còn nhớ rõ.” Lão thần y khẽ thở dài, bàn tay già nua đầy thương yêu vuốt nhẹ tóc nàng. “Chuyện phải kể từ hai mươi lăm năm trước…”

Ngày ấy, lão thần y Lâm Ngạn Tuấn sau khi bái biệt sư phụ đã ngao du thiên hạ, hành y cứu người, kết giao vô số bằng hữu. Một ngày nọ, cơ duyên đưa đẩy, người cứu được một nữ tử bị trọng thương. Sau này, người mới biết nàng chính là Mục Oanh Oanh—Thần nữ của Thiên Kiếm giáo.

Lúc bấy giờ, Thiên Kiếm giáo là một môn phái mới nổi, nhưng lại được người đời vô cùng tôn sùng. Chưởng môn Thiên Ân Hiệp hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ dân lành trong thiên tai, tín đồ ngày càng đông đảo. Ông là người chính trực, kiên định với đạo nghĩa, nhưng mười ba năm trước, một biến cố kinh thiên động địa xảy ra...

Từ đó, Thiên Kiếm giáo bị quy kết là tà giáo, các môn phái chính đạo truy lùng ráo riết. Khi ấy, Lâm Ngạn Tuấn và Mục Oanh Oanh đã thành thân, quy ẩn trên đảo Dược Thần. Hay tin biến cố xảy ra, họ vội vã lên đường mong cứu giúp, nhưng đã quá muộn. Thiên Kiếm giáo tổn thất nặng nề, buộc phải rút lên Kiếm Tuân sơn—một ngọn núi hiểm trở, ngoại bất nhập, nội bất xuất. Từ đó, họ luôn đối chọi với giang hồ chính phái.

Năm năm trước, chưởng môn Thiên Kiếm phái bí mật lên đảo Dược Thần tìm Lâm Ngạn Tuấn. Một phần, ông muốn kể lại toàn bộ sự tình năm xưa, một phần muốn nhờ chữa trị chất độc Phong Hàn—một loại độc âm hàn thấu xương, khi phát tác khiến nội công tiêu tán dần. Chưởng môn nhờ nội lực thâm hậu mới cầm cự được đến hôm nay, nhưng thời gian không còn nhiều nữa.

Lâm Ân trầm tư. “Chưởng môn là sư huynh của mẫu thân con… Vậy con phải gọi ngài ấy là sư bá.”

Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp vị chưởng môn ấy—năm năm trước. Khi đó, nàng chỉ là một tiểu cô nương rúc sau chân phụ thân, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo người, tò mò nhìn vị khách lạ hiếm hoi được đặt chân lên đảo Dược Thần.

Lão nhân ấy nhìn nàng bằng ánh mắt hiền hòa, môi mỉm cười, cất giọng trầm ấm:

“Đây là con gái của Oanh Oanh và đệ à?”

“Đúng vậy.” Lâm Ngạn Tuấn gật đầu. “Ân nhi, chào sư bá đi con.”

Nàng khi ấy còn đang háo hức chuẩn bị cho chuyến đi đầu tiên đến La Diêm Lang, nên chẳng bận tâm nhiều, chỉ vội gọi một tiếng rồi chạy biến ra bến cảng. Khi trở về, nàng đã thấy phụ thân sầu muộn đến tận hôm nay.

Lâm Ân thoát khỏi dòng ký ức, chớp chớp mắt nhìn phụ thân.

“Phụ thân, vậy giải dược này… hay là…”

Nàng cười tinh nghịch, mắt ánh lên vẻ mong chờ. “Con giúp người đi gặp sư bá, trao giải dược nhé?”

Lão thần y bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên trán con gái. “Ta còn không biết trong đầu con nghĩ gì sao? Đưa giải dược là phụ, ngao du thiên hạ mới là chính, đúng không?”

Nàng ôm lấy cánh tay phụ thân, nũng nịu. “Người lại nghĩ oan cho con!”

Lâm Ngạn Tuấn nhìn con gái, khẽ thở dài. Đúng là từ nhỏ đến lớn, vì thân phận đặc biệt, nàng luôn bị giấu kín, rất ít người biết lão thần y có một ái nữ. Dẫu người hành y cứu giúp vô số nhân vật chính đạo, nhưng vẫn muốn giữ khoảng cách với giang hồ thị phi. Sau khi Mục Oanh Oanh qua đời, không ai còn nhắc đến việc lão thần y từng có quan hệ với Thiên Kiếm giáo. Người đời kính trọng y thuật của ông, không muốn đắc tội.

Từ nhỏ, nàng chỉ được đi lại trong đảo và La Diêm Lang—một nơi hẻo lánh không ai lui tới. Khó trách nàng lại khao khát thế giới bên ngoài đến vậy.

Nhưng lúc này… ngoại trừ nàng, quả thật không ai thích hợp hơn để giao giải dược cho Thiên Kiếm phái.

Lão thần y trầm ngâm một lát rồi nói: “Được. Nhưng con phải hứa với ta ba điều kiện.”

Lâm Ân vui mừng đến mức hôn chụt lên má phụ thân, cười rạng rỡ. “Được ạ! Được ạ! Người nói đi!”

Được ra ngoài ngao du sau bao nhiêu năm bị bó buộc, ba điều kiện gì cũng không quan trọng. Dù phụ thân có đưa ra mười điều, nàng cũng vui vẻ mà đồng ý!