Tiểu Tổ Tông Huyền Môn Tu Tiên Trở Lại Rồi

Chương 5: Qua đời trong giấc mơ

Lý Triệu Phong bước xuống bậc thềm học theo Nguyên Tửu ngẩng đầu nhìn lên.

"Tầng trên gặp chuyện ư? Chuyện gì vậy?"

Nguyên Tửu im lặng vài giây rồi thành thật nói: "Người chắc hẳn đã chết mà còn không phải chết tự nhiên."

Hàm ý cái chết này không bình thường.

Trong trường hợp này... không phải gϊếŧ người thì cũng là án mạng.

"Cô chắc chứ?" Lý Triệu Phong sắc mặt nghiêm trọng.

Nguyên Tửu: "Tôi không nói dối, nếu không tin ông có thể bảo người lên xem, căn nhà đó nuôi dưỡng quỷ dữ, rất hung hiểm."

"Nếu không có trận phong thủy chiêu tài nạp phúc trong sân nhà ông che chở cho cư dân tòa nhà, sợ rằng người trong tòa nhà này đã chết bất đắc kỳ tử từ lâu rồi."

Lý Triệu Phong lập tức bước nhanh vào nhà gọi điện.

Bà Lý nhìn Nguyên Tửu thần thần bí bí, nghe cô nói xong cũng thấy sợ hãi: "Cháu à, nhà Tiểu Thái họ thật sự..."

Nguyên Tửu chỉ lặng lẽ nhìn bà lão không nói gì nhưng dường như gì cũng đã nói ra hết.

Nguyên Tửu nhét tiền vào tay áo, đẩy cửa bước ra khỏi sân nhà họ Lý, đi vòng đến cửa thang máy tòa nhà.

Lý Triệu Phong cầm điện thoại bước ra thấy Nguyên Tửu liền vẫy tay: "Đại sư! Hay cô đi lên xem thế nào để tôi gọi cậu nhân viên quản lý tòa nhà đến."

"Được, ông gọi anh ấy đến đi."

Nguyên Tửu lùi lại vài mét đứng dưới gốc cây bạch dương, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lêи đỉиɦ đầu và khuôn mặt cô, tạo cảm giác yên tĩnh và bình yên.

Không lâu sau, nhân viên quản lý tòa nhà đạp xe đạp đến.

Thoạt nhìn có vẻ là một chàng trai khá nhanh nhẹn, thân hình cao lớn, da hơi ngăm đen. Anh ta dừng xe bên đường rồi chạy bộ đến.

"Bác Lý, bác nói cư dân tầng trên gặp chuyện? Chuyện gì vậy?"

Lý Triệu Phong chỉ Nguyên Tửu bên cạnh, nghiêm túc và kính cẩn giới thiệu: "Tiểu Hồ à, đây là một vị đại sư, tôi mời cô ấy đến nhà xem, đại sư vừa nhìn đã biết nhà Tiểu Thái tầng trên gặp chuyện."

Cậu nhân viên quản lý nghe xong sắc mặt thay đổi, nhìn Nguyên Tửu với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Nguyên Tửu nghiêng đầu cười với Lý Triệu Phong: "Ông giới thiệu tôi như vậy khéo người ta lại coi tôi là kẻ lừa đảo."

"Chúng ta cứ lên xem trước đã, nếu kéo dài thêm... sợ rằng khu này thật sự sẽ gặp đại họa."

Cậu thanh niên đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Tửu: "Này cô, cô có biết hành vi của mình là gì không? Còn trẻ không làm được việc gì tốt lại đi lừa những ông bà già lớn tuổi, cô không sợ bị bắt vào đồn sao?"

Nguyên Tửu không vì thế mà tức giận, xã hội bây giờ là như vậy, đề cao khoa học, đề cao chủ nghĩa Mác - Lênin, cô thấy thế cũng tốt. Dù sao vào thời kỳ mạt pháp, thần minh đã biến mất. Hơn nữa trên đời có quá nhiều chuyện bất công, con người chỉ có thể tự cứu lấy mình mà thôi.

"Tôi có lừa cậu hay không cứ lên thử xem là biết, tôi cũng không đòi lấy tiền của anh."

Nguyên Tửu trở về thế giới này hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên cô gặp thứ hung hiểm như vậy, trong lòng thật sự có chút háo hức.

Cậu thanh niên nghi ngờ nhìn cô vài giây rồi đi trước dẫn đường.

Đến hành lang tầng sáu, Lý Triệu Phong và Tiểu Hồ rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ đang giảm xuống.

Nguyên Tửu đứng trước cửa bên trái, quay đầu nhìn sang cánh cửa bên phải.

"Sao vậy?" Lý Triệu Phong thời trẻ gan lớn nhưng càng lớn tuổi lại càng cảnh giác và kiêng kỵ những chuyện như này.

Nguyên Tửu mím chặt môi, má phải hơi hõm lại thành một lúm đồng tiền nhỏ, thở dài: "Đến muộn mất rồi."

"Xem nhà bên phải trước nhé?" Nguyên Tửu quay người sang phải, ánh mắt tập trung nhìn nhân viên quản lý Tiểu Hồ: "Âm khí tầng sáu quá nặng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống người bình thường, người ở phòng bên cạnh chắc đã chết rồi."

Tiểu Hồ nửa tin nửa ngờ giơ tay gõ cửa.

Lý Triệu Phong đứng bên cạnh Nguyên Tửu, lo lắng nói: “Tầng sáu này là nhà của vợ chồng ông Lưu, năm ngoái mới về hưu.”

Tiểu Hồ gõ cửa một hồi lâu, bên trong vẫn không có ai trả lời.

“Hay là họ không có nhà?” Tiểu Hồ không chắc chắn nói.

Lý Triệu Phong lắc đầu: “Ông Lưu sáng sớm thường đi tập Thái Cực ở công viên gần đó, vợ ông ấy mỗi sáng cũng đi chợ mua đồ, nhưng sáng hôm qua lúc tôi đi tập buổi sáng đã không thấy họ, hai ngày nay cũng không thấy họ ra khỏi nhà.”

Nguyên Tửu nhướng mày hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

Tiểu Hồ liếc nhìn cô: “Cô biết mở khóa à?”

Nguyên Tửu bước lên phía trước, Tiểu Hồ nhường chỗ cho cô, chỉ thấy cô giơ tay vẫy nhẹ trong không khí rồi quay người nói: “Xong rồi.”

Thế này mà mở được mới là chuyện lạ!

Tiểu Hồ vừa định quay ra mắng một câu thì nghe “cạch” một tiếng, cửa tự động mở ra.

Từ khe cửa chỉ có thể nhìn thấy bên trong tối om, Tiểu Hồ thử đẩy cửa mở rộng ra, không thể tin nổi nói: “Chuyện này kỳ lạ quá đi mất!”

Cô gái này đúng là có chút ma quái.

Nguyên Tửu nhường đường: “Vào đi.”

Lý Triệu Phong đứng bên cạnh cô, mặt đầy lo lắng hỏi: “Cứ vào thế này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không sao, có tôi ở đây rồi.”

Tiểu Hồ đi vào đầu tiên, lớn tiếng gọi: “Ông Lưu, bà Lưu, ông bà có ở nhà không?”

Tiểu Hồ đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào xua tan đi bóng tối đang bao trùm khắp phòng.

Lý Triệu Phong thẳng tiến đến cửa phòng ngủ, đặt tay lên tay nắm từ từ mở ra.

Bên trong rất yên tĩnh.

Nguyên Tửu chỉ đứng ở phòng khách chứ không vào phòng ngủ nơi hai người già đã qua đời.

Tiểu Hồ đi vào phòng ngủ thấy hai ông bà nằm trên giường chỉ như đang ngủ bèn đưa tay đặt dưới mũi thử hơi thở.

Không còn hơi thở, má và tay lạnh ngắt, môi tím tái, tứ chi đã cứng đờ, có lẽ họ đã mất được một thời gian rồi.