Đám người trong viện đồng loạt trợn tròn mắt, không ai dám cử động. Cảnh tượng trước mắt thật quá mức quỷ dị. Một nữ nhân mặc áo liệm, mặt mày trắng bệch, vừa vùng dậy từ quan tài mà còn chạy như điên về phía họ!
“Aaaaaa! Cứu mạng! Có maaaaaa!”
Người đầu tiên phản ứng lại là Vương Hà. Vừa thấy Mạnh Khanh Hòa lao về phía mình, mụ béo lập tức trừng mắt to như chuông đồng. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, ả gào lên một tiếng chói tai, ném vội cây gậy trong tay rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng trời xui đất khiến, cây gậy vô tình văng trúng… đầu của Mạnh Khanh Hòa!
“BỐP!”
Nàng ngã sấp xuống đất.
Nhưng, thời gian cấp bách, nàng nào có thời gian quan tâm đến đau đớn! Mạnh Khanh Hòa lập tức bò dậy, tiếp tục lao đến chỗ mọi người.
Những người chứng kiến cảnh tượng ấy đều khϊếp đảm. Vừa bị gậy quật ngã xong mà nàng ta vẫn có thể bật dậy như không có gì? Quả nhiên là… quỷ rồi!
“Aaaaaa! Có quỷ! Chạy mau!”
“Mẹ ơi! Cứu con!”
“Ô ô ô, ta vô tội, đừng ăn ta!”
Ngay cả Lý thẩm, người lẽ ra đang chủ trì lễ tang cũng bị dọa đến mức gia nhập đội ngũ la hét chạy tán loạn.
Một màn hỗn loạn bùng nổ trong sân nhỏ. Tiếng hét thảm thiết vang vọng, từng đợt từng đợt như sóng biển dâng trào.
“ĐỪNG CHẠY! CÁC NGƯƠI ĐỪNG CHẠY! NHÀ XÍ Ở ĐÂU?”
Mạnh Khanh Hòa bất lực nhìn quanh, giọng nàng gần như gầm lên.
Nhưng đám người lại càng chạy tán loạn hơn, cứ như ai chậm một bước sẽ bị nàng “bắt hồn” vậy!
Mạnh Khanh Hòa trợn trắng mắt, dứt khoát lao theo một kẻ chạy chậm nhất.
Một lát sau, Vương Hà đang chạy hết hơi thì chợt nhận ra… trên vai mình có một bàn tay.
Sợ đến mức không dám nhúc nhích, ả cứng đờ quay đầu lại… và thấy gương mặt của Mạnh Khanh Hòa đang kề sát!
Tức thì, mắt ả trợn ngược, người đổ rầm xuống đất bất tỉnh!
Nhưng Mạnh Khanh Hòa không quan tâm, nàng vẫn dùng hết sức lay lay gã: “Nhà xí đâu? Nhà xí ở đâu?”
Không biết là ai trong đám người quay đầu lại đúng lúc trông thấy cảnh tượng ấy. Người nọ hét lên một câu khiến ai nghe cũng dựng tóc gáy:
“Mạnh Khanh Hòa trá thi hoàn hồn! Nàng ăn người!”
Người trong sân vốn đã chạy tán loạn, nghe vậy càng thêm hoảng loạn. Một người ngã xuống kéo theo cả đám ngã chồng lên nhau.
Nhìn thấy vậy, Mạnh Khanh Hòa liền nhanh chóng lê lết đến gần. Sống chết là chuyện nhỏ, giải quyết vấn đề sinh lý mới là chuyện lớn!
Chu Thúy, người bị đè dưới cùng, trông thấy một Mạnh Khanh Hòa tóc tai bù xù, mặt trắng bệch, như lệ quỷ bò đến gần mình, liền gào khóc thất thanh, bật dậy như một con thỏ bị kích động, hất cả đám người ra rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi Mạnh gia.