Bây giờ tỉnh lại, nàng hoàn toàn không có tâm tư để ý đến cuộc hỗn chiến bên ngoài. Điều quan trọng nhất lúc này chính là... nàng đang buồn đi vệ sinh!
Hai mắt nàng chớp lia lịa, cố gắng giãy giụa, nhưng toàn thân lại cứng đờ như khúc gỗ.
Mạnh Khanh Hòa sắp phát điên: Cứu mạng! Các ngươi cứ đánh nhau đi, có thể ai đó đến giúp ta ngồi dậy không? Ta muốn đi vệ sinh... thật sự không nhịn được nữa!
"Nếu các ngươi không có bạc, vậy cứ mang hết đi." Giọng điệu của Vương Hà vô cùng quyết đoán.
Những nữ nhân kia không chỉ cao to mà còn biết võ công. Năm vị phu lang nhà họ Mạnh dù có muốn chống cự cũng chẳng làm nên trò trống gì. Huống chi, bọn họ đã đói lả mấy ngày nay, vừa rồi còn bị đánh đến choáng váng. Giờ đến sức đứng dậy cũng không có.
Nhìn thấy Lý Xương cũng bị đánh đến mặt mày bầm dập vì giúp bọn họ, trong lòng năm vị phu lang vừa áy náy vừa tuyệt vọng.
"Lý thẩm, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi. Nếu không phải tại chúng ta nhờ bà giúp đỡ, bà cũng sẽ không bị thương. Nếu ngày nào đó chúng ta có thể trở về, nhất định sẽ báo đáp bà."
Thẩm Dịch Thần biết rõ hôm nay họ khó thoát khỏi kiếp nạn này. Vương Hà dám ngang ngược như vậy, chứng tỏ phía sau có người chống lưng. Năm phu lang nhà họ Mạnh, dù có muốn cũng chẳng thể đấu lại.
"Mạnh gia Đại Lang, ngươi nói gì vậy? Ngươi có biết một khi các ngươi bị mang đi, hậu quả sẽ thế nào không?" Lý Xương nhìn họ tuyệt vọng, liền hiểu bọn họ đã chấp nhận số phận. Trong lòng bà bỗng thấy lo lắng vô cùng.
Nếu để họ bị bắt đi, thì cuộc đời này coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Bỗng nhiên, quan tài phát ra tiếng động.
Nắp quan tài bắt đầu di chuyển một cách kỳ dị.
Chỉ chốc lát sau, nắp quan tài bị đẩy ra hơn phân nửa.
Bên trong, Mạnh Khanh Hòa đã đổ đầy mồ hôi, gương mặt vốn trắng bệch nay đã hơi ửng hồng. Đôi tay nàng vẫn không ngừng động đậy, ra sức đấu tranh với nắp quan tài.
Mạnh Khanh Hòa cảm thấy mình buồn tè sắp chết rồi! Ai có thể hiểu được nỗi khổ của nàng chứ? Vất vả lắm mới nhúc nhích được, nhưng lại bị nhốt trong quan tài. Quan trọng hơn… nàng sắp không nhịn nổi nữa rồi!
Nhanh… nhanh lên, cố gắng chịu đựng đi nào Khanh Hòa! Ngươi là số một, nhịn một chút không chết được đâu!
BÙM!!!
Một tiếng động chấn động cả khu viện. Chỉ thấy nắp quan tài bật tung, một bóng người lao ra như sấm sét giữa trời quang, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp. Và nàng , Mạnh Khanh Hòa, đích thị là nhân vật chính của màn tái sinh này!