Sáng sớm, Hứa Tinh đã thức dậy, ngoài cửa sổ vang lên từng đợt tiếng chim hót. Nhìn Diệp Trình Kha nằm trên ghế sofa, dưới mắt có quầng thâm, lần trước là vậy, lần này cũng thế. Nhìn anh vì mình mà bôn ba vất vả, Hứa Tinh cảm thấy rất áy náy.
Diệp Trình Kha bị ánh nắng chiếu vào mà tỉnh dậy:
"Em dậy rồi sao không gọi tôi?"
"Anh ngủ trên sofa, không sợ bị cảm à?"
Hứa Tinh đây là đang quan tâm anh sao?
"Không sao, chẳng phải có điều hòa à? Tôi khỏe lắm."
Hứa Tinh nhìn vào bàn tay đang băng bó của anh:
"Đói chưa? Tôi đi mua bữa sáng."
"Ừm."
Diệp Trình Kha không báo ai cả, chỉ xin nghỉ với trường học để ở bên Hứa Tinh. Hứa Tinh tựa vào giường, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện. Kể từ khi Diệp Trình Kha xông vào thế giới của mình, dường như chuyện gì cũng liên quan đến anh, chỗ nào cũng có bóng dáng của anh.
Lúc này, Diệp Trình Kha xách theo bữa sáng bước vào.
"Nào, ăn sáng thôi!"
Có thể thấy tâm trạng Diệp Trình Kha rất tốt, nhưng anh tuyệt đối không nói cho Hứa Tinh biết rằng mình vui vì nhìn thấy dấu răng trên tuyến thể. Đối với một Alpha mà nói, đây là sự xâm chiếm, là tuyên bố chủ quyền, là dấu hiệu của "vật sở hữu".
"Cháo và quẩy của em đây."
Hứa Tinh sững người, Diệp Trình Kha làm sao biết cậu thích ăn cháo quẩy? Còn chưa kịp nghĩ xong, Diệp Trình Kha đã nói tiếp:
"Chậc, quên bảo người ta cắt nhỏ rồi."
Sau đó anh đeo găng tay, bóp quẩy thành từng khúc nhỏ, bỏ vào cháo rồi đưa cho Hứa Tinh. Diệp Trình Kha vốn định đút cho cậu ăn, nhưng tay mình lại bất tiện.
Hứa Tinh nhìn hành động vô cùng thuần thục ấy, giống như Diệp Trình Kha đã làm rất nhiều lần. Nhưng một thái tử như anh có ăn quẩy bao giờ chưa? Thực ra, Diệp Trình Kha từng đọc trong tiểu thuyết thấy Hứa Tinh ăn kiểu này, nên cũng thử xem sao, rồi thích luôn. Khi đó, anh đâu có được nuông chiều như bây giờ.
Thấy Hứa Tinh không nhận, Diệp Trình Kha hơi đỏ mặt:
"Tôi không đút cho em được..."
Hứa Tinh giật mình hoàn hồn, tai đỏ bừng. Anh ấy hiểu lầm rồi!
Hứa Tinh nhận lấy:
"Vậy tôi đút cho anh ăn."
"Hả?" Diệp Trình Kha ngạc nhiên.
"Ăn không?"
"Ăn, ăn chứ!"
Sau bữa sáng, bác sĩ đến kiểm tra, vẫn là những lời dặn dò cũ, nhưng đã có thể xuất viện.
Về đến ký túc xá, Diệp Trình Kha suy nghĩ một lúc rồi quyết định mai mới đi học, buổi chiều sẽ nghỉ ngơi, tránh để Hứa Tinh lại tái phát.
Hứa Tinh đi rửa mặt, Diệp Trình Kha dựa vào giường cậu rồi ngủ quên mất.
Hứa Tinh bước ra, thấy Diệp Trình Kha ngủ gục bên giường mình, chợt nhớ đến lời chúc ngủ ngon và nụ hôn tối qua của anh. Thực ra, Hứa Tinh chưa ngủ, chỉ muốn ngửi thêm chút pheromone của anh, vì thật sự rất dễ chịu.
Thôi vậy, miễn cưỡng cho anh ngủ trên giường mình đi.