Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Diệp Trình Kha cố gắng lấy lại ý thức: “Xin lỗi, tôi... tôi không kiềm chế được.”
Đôi mắt Hứa Tinh vẫn còn đọng nước, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ: “Anh cắn đi...”
Cậu nghiêng cổ, đưa tuyến thể lại gần anh. Nhìn vết thương trên tay Diệp Trình Kha, cậu thầm nghĩ: “Dù sao cũng là người đã giúp mình, thế này cả hai sẽ dễ chịu hơn.”
Trong lòng không biết từ khi nào đã không còn chống cự Diệp Trình Kha nữa. Một omega tự dâng đến tận miệng, alpha nào có thể từ chối, huống hồ lại là người mình thích.
“Nhẹ... ưʍ...”
Hứa Tinh còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Trình Kha đã cắn xuống tuyến thể của cậu.
Cậu lập tức mềm nhũn, được Diệp Trình Kha ôm chặt lấy. Anh liên tục truyền tin tức tố vào tuyến thể của cậu. Cắn xong, Hứa Tinh cảm thấy đau nhói, Diệp Trình Kha lại dùng sức. Nhưng lúc này, cậu đã không còn sức để phản kháng. Cơn kɧoáı ©ảʍ dần lấn át cơn đau.
Nửa tiếng sau, Diệp Trình Kha hoàn thành việc đánh dấu tạm thời. Hứa Tinh đã ngủ thϊếp đi, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Diệp Trình Kha đau lòng lau nước mắt cho cậu. Nhìn tuyến thể bị cắn đến rớm máu, anh tự mắng mình là cầm thú. Thật sự không kiềm chế nổi. Nhưng... đúng là thoải mái thật.
Hứa Tinh nhờ được đánh dấu tạm thời mà ngủ rất ngon. Diệp Trình Kha ngồi bên giường, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi pudding xoài, thỉnh thoảng còn ngốc nghếch cười một mình.
Bác sĩ biết chuyện thì nói: “Tốt đấy, nhưng tốt nhất là đánh dấu vĩnh viễn đi, nếu không sau này cậu ấy sẽ càng khó chịu hơn. Giờ cần phải bù lại những gì đã thiếu trước đây.”
Diệp Trình Kha nghe xong, tâm trạng hạ xuống một nửa. Anh muốn, nhưng chắc chắn Hứa Tinh sẽ không chịu.
Buổi tối, Hứa Tinh tỉnh lại. Bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cậu, còn khuyên nhủ: “Cậu cũng lớn tuổi rồi, đừng coi thường sức khỏe. Trước đây không có alpha phù hợp, nhưng giờ có rồi, nên hoàn thành việc đánh dấu đi...”
Bác sĩ lải nhải mãi, Hứa Tinh không phản ứng gì. Diệp Trình Kha nghe không nổi nữa, đẩy bác sĩ ra ngoài.
Quay lại phòng, anh thấy Hứa Tinh đang nhìn ra cửa sổ. Anh nhẹ nhàng khoác áo lên người cậu: “Cẩn thận kẻo lạnh.”
Hứa Tinh không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.
“A Tinh, tôi biết em không muốn, nhưng đánh dấu tạm thời cũng chỉ duy trì được một thời gian. Sớm muộn gì em cũng—”
“Tôi biết.” Hứa Tinh ngắt lời, cúi đầu nghịch ngón tay.
“Tay anh sao rồi?”
Diệp Trình Kha giơ tay lên, lắc lắc: “Em xem, không sao rồi.”
Nước mắt Hứa Tinh bỗng nhiên rơi xuống.
Diệp Trình Kha hoảng hốt: “Sao thế? Lại khó chịu à?”
Hứa Tinh lắc đầu: “Không... xin lỗi... vì tay anh...”
“Đây là do tôi bất cẩn, không liên quan đến em.”
“Nhưng là vì em...”
“Ôi, tiểu tổ tông của tôi, đừng khóc nữa, tôi thật sự không sao.”
Sau khi dỗ dành một hồi, Hứa Tinh lại ngủ. Nhìn cậu vừa rồi, Diệp Trình Kha thật sự muốn lập tức “ăn” cậu luôn.
Anh chưa bao giờ thấy Hứa Tinh như vậy, đây là làm nũng sao?
Thầm chửi một câu, Diệp Trình Kha đi tắm nước lạnh. Sau khi tắm xong, trên người vẫn còn ẩm ướt, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Hứa Tinh.
“Ngủ ngon.”