Ác Độc Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 13: Đến trường cùng nhau

Cố Thính tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa.

Khi cô xuống lầu, Thẩm Lại đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Lại ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng.

Cố Thính cũng không tức giận: "Không biết chào hỏi người lớn?"

[Khương Thả người ta còn biết gọi tôi một tiếng Cố phu nhân đấy.]

Thẩm Lại suýt chút nữa phun cả bát cháo ra ngoài.

Cố Thính: "?"

[Tôi cũng đâu có nói gì quá đáng đâu, sao mặt khó coi vậy?]

Thẩm Lại: "..."

Cái tên Khương Thả chết tiệt kia, suốt ngày chỉ giỏi giả vờ!

Thẩm Lại nghiến răng, dưới ánh mắt chăm chú của Cố Thính, miễn cưỡng nói: "Cố phu nhân."

Cố Thính lạnh lùng đáp lại: "Ừ."

"Sao ngủ đến giờ này mới dậy? Không đi học à?"

Thẩm Lại mặt không đổi sắc, lảng tránh ánh mắt: "Trốn học."

Nhắc đến chuyện tối qua, cậu lại sôi máu.

Trong lớp thường trường trung học Kinh Tây có một cái group chat, không biết đứa cháu nào đã tung tin cậu và Cố Thính vào đó. Lúc đó, Cố Thính chưa lên tiếng giải thích, nên mọi người nghiễm nhiên cho rằng Thẩm Lại đang hẹn hò với nữ diễn viên nổi tiếng. Điều khiến cậu tức điên hơn là đám ngốc kia lại cho rằng cậu là kim chủ bao nuôi Cố Thính.

Mẹ kiếp.

Đây rõ ràng là vu khống.

Đại soái ca: [Cho nên, trước sau chúng ta đều là người nghèo.]

Đại soái ca: [Đừng tưởng Thẩm Lại học cùng lớp thường với mình thì cũng giống chúng ta, gia thế người ta ghê lắm đấy còn quen cả minh tinh.]

Đại soái ca: [Thở dài thườn thượt.jpg]

Z: [ Đám người ở lớp hệ quốc tế cứ tưởng nó nghèo rớt mồng tơi?]

Tiểu lục quy: [Chắc nghèo trong mắt họ khác với mình?]

Tiểu thần tiên vui vẻ: [Ôi... từ nay Thẩm Lại không còn là nam thần trường học chỉ biết đánh nhau trốn học trong lòng tôi nữa rồi.]

Mát mẻ: [+1. Tôi cứ tưởng Thẩm Lại không yêu đương vì ngây thơ, ai ngờ không yêu đương chỉ là vì yêu toàn người nổi tiếng.]

Đại soái ca: [Thế thì có gì không tốt? Cố Thính chính là minh tinh đó!]

Tiểu thần tiên vui vẻ: [Chính vì là Cố Thính nên tôi mới đau lòng. Cô ta tai tiếng đầy mình cậu không biết sao?]

Thẩm Lại không chịu nổi nữa.

Đám người này đã chuyển từ việc tung tin đồn sang vấn đề danh dự của Thẩm Lại. Thẩm Lại cậu đây không yêu sớm, không lăng nhăng với con gái, giữ đạo đức đàn ông. Cậu chính là một đóa sen trắng! Vậy mà lại bị đồn thành thế này?

Thiếu niên cầm điện thoại, mặt không đổi sắc gõ chữ.

Thẩm Lại: [Ăn nói cho cẩn thận vào.]

Thẩm Lại: [Cố Thính là... họ hàng của tao!]

Ngay lập tức, cả nhóm im lặng.

"Cộc cộc..." Tiếng gõ bàn vang lên hai tiếng.

Thẩm Lại hoàn hồn, ngắt dòng suy nghĩ nhìn người gõ bàn, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

"Tập trung ăn cơm đi." Cố Thính nói: "Ăn xong tôi đưa cậu đi học."

Thẩm Lại cúi đầu, dùng thìa khuấy cháo. Không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

...

Ăn xong, Cố Thính đúng hẹn đưa Thẩm Lại đi học.

Cô đưa cậu đến cổng trường, không xuống xe: "Có cần tôi đưa cậu thêm một đoạn nữa không?"

"... Không cần." Thẩm Lại xuống xe rồi quay người đi ngay.

Lúc này đang là giờ vào học buổi chiều, cổng trường trung học Kinh Tây tấp nập người qua lại, Thẩm Lại với mái tóc vàng nổi bật giữa đám đông đủ màu sắc, trông khá hài hòa.

Trường học này là một trong những trường quý tộc tốt nhất ở Kinh Đô, con cái giới thượng lưu hầu như đều học ở đây. Họ không thi đại học, tốt nghiệp xong hầu như đều đi du học nước ngoài. Chính vì là trường quý tộc, con cái nhà giàu có tiếng ở Kinh Đô đều học ở đây, nên không khí đua đòi trong trường rất mạnh, nội quy trường học chỉ mang tính hình thức, giáo viên không quản được đám con ông cháu cha này.

Nhuộm tóc, đánh nhau xảy ra như cơm bữa.

Tất nhiên, trường cũng tuyển một số học sinh bình thường vào học bằng thành tích, nói ngắn gọn là chia thành lớp thường, lớp quốc tế A, lớp quốc tế B... Lớp thường chỉ biết cắm đầu học, lớp quốc tế thì đi đường tắt vào học cho có.

Còn Thẩm Lại, là học sinh vào trường bằng thành tích, bị đám con nhà giàu coi là dân thường không có gia thế.

Nói cũng không có gì lạ.

Tuy rằng trong "Dược", Thẩm Lại sau này là một ác nhân điên cuồng, nhưng trước đó thành tích học tập của cậu rất tốt. Cậu cũng khá nổi tiếng trong trường. Thành tích tốt nhưng lại không giống đám mọt sách lớp thường, cậu luôn thích dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện, lại còn không có gia thế.

Người như vậy... không bị bắt nạt mới lạ.

Một số con nhà giàu từ nơi khác đến Kinh Đô đều cho rằng Thẩm Lại chỉ là gặp may, vào được trường này nhờ thành tích. Nhưng những người lớn lên ở Kinh Đô, cùng đẳng cấp với nhau, đều biết rõ thân phận của Thẩm Lại. Họ chỉ đứng ngoài xem trò hề này.

"Mau nhìn kìa! Thằng đó đến rồi!" Mấy thiếu niên lớp quốc tế B nhìn bóng lưng Thẩm Lại đi vào trường: "Tuần trước nó gặp may, hôm nay xem tao xử lý nó thế nào!"

Một người khác nói: "Minh đại ca, chuyện này có nên tiếp tục không? Chỉ có mấy đứa mình thì đánh không lại nó đâu, tuần trước còn bị nó..." Bị nó dồn vào góc tường đánh cho một trận.

Nửa câu sau bị nuốt vào trong ánh mắt âm trầm của thiếu niên tên "Minh đại ca ".

Ngu ngốc. Chuyện mất mặt như vậy cũng đem ra nói sao?

Minh đại ca hừ lạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Lại, thầm phun một tiếng: "Đi thôi!"

Cố Thính ngồi ở ghế sau, chống cằm suy tư. Cô nhìn cổng trường trung học Kinh Tây, rồi nhìn bầu không khí không lành mạnh của trường, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Một lúc sau, Cố Thính quay đầu hỏi tài xế: "Anh có biết chỗ nào bán đồ điện tử không?"

"Phu nhân muốn mua gì ạ?"

Cố Thính khẽ mỉm cười: "Quà tặng."