Về đến nhà đã hơn 9 giờ tối.
Cố Thính mở Weibo, sau khi phòng làm việc thanh minh, làn sóng dư luận đã thay đổi theo hướng tích cực hơn. Tuy rằng cô lắm anti-fan, nhưng nếu Cố Thính nói rõ là người thân, anti-fan dĩ nhiên không thể cố chấp cho rằng cô đang vi phạm pháp luật.
Cố Thính lướt qua bình luận, thấy mấy lời chửi rủa cũng không để bụng, tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thính dậy sớm. Đời trước sức khỏe cô không tốt bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ bảo phải từ từ dưỡng, tạo thói quen tập dưỡng sinh.
Tập dưỡng sinh xong, Cố Thính xuống nhà ăn cơm.
"Chào buổi sáng, phu nhân." Quản gia mặc áo khoác đứng trước bàn ăn, bày biện thức ăn ngay ngắn, lễ nghi chu đáo, không chê vào đâu được,nói: "Hôm nay bữa sáng kiểu Brunch, có cháo yến mạch, trứng Benedict thịt xông khói, bánh kếp mỏng, trứng sữa, cà phê và bánh hoa quả."
Cố Thính ngồi trước bàn ăn, nhìn một bàn đầy ắp các món điểm tâm kiểu Tây, rơi vào trầm tư: "Bữa sáng rất ngon, nhưng tôi có một đề nghị nhỏ."
"Thưa phu nhân, mời nói."
"Ngày mai có thể đổi sang điểm tâm kiểu Trung Quốc được không?" Cố Thính mỉm cười nói: "Ví dụ như cháo kê trứng luộc nước trà, bánh bao nhân thịt tươi. Ăn mãi đồ Tây đương nhiên sẽ ngán, tôi muốn đổi khẩu vị." Cô chống cằm, tìm lý do cho sự thay đổi khẩu vị của mình.
Dựa vào những chi tiết nhỏ từ buổi trà chiều, nguyên chủ là người rất thích ăn bánh ngọt kiểu Âu, quản gia chuẩn bị những món này đều là theo lệnh của cô. Nếu muốn đổi khẩu vị nói ngán là một cái cớ không tồi.
Quả nhiên, quản gia nghe xong có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý.
Cố Thính hài lòng gật đầu, lại hỏi: "Khương Thả cùng với Thẩm Lại đâu? Còn chưa ngủ dậy sao?"
Quản gia: "Đại thiếu gia đang vẽ tranh, cậu ấy thường ăn sau khi phu nhân ăn xong, còn tiểu thiếu gia đang ngủ ạ."
Khương Thả từ khi bước chân vào giới giải trí đã ở trạng thái nửa học nửa làm. Trường học bên kia cậu ấy cũng xin nghỉ dài hạn, lúc không có công việc thì ở nhà.
Nhưng từ khi Cố Thính gả vào, họ không thể tránh khỏi việc chạm mặt nhau. Theo lời quản gia, Khương Thả vì không muốn làm phiền cô, nên thường ở trong phòng không ra ngoài.
Cố Thính cắn một miếng bánh hoa quả, hờ hững ‘Ừ’ một tiếng.
Vì để tránh mặt cô, hy sinh lớn thật a!
Cố Thính không tin Khương Thả chọn ở lì trong phòng chỉ vì không muốn làm phiền cô. Cậu ta có cả ngàn lý do để không ra ngoài, nhưng chắc chắn không phải vì không muốn làm phiền cô.
Cố Thính nghĩ ngợi: "Đem ly sữa này bưng lên cho cậu ấy, nhìn cậu ấy uống hết."
Quản gia: "Vâng ạ."
Ăn cơm một mình, quả thật không có gì thú vị. Cố Thính tao nhã lau miệng, vừa hay cô cũng no rồi, tranh thủ về ngủ nướng vậy.
…
Khi quản gia bưng ly sữa đưa cho Khương Thả, cậu có chút bất ngờ. Hôm qua Khương Thả về nhà muộn, cộng thêm chứng mất ngủ, nên ngủ rất trễ.
Lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Thả uể oải ngáp một cái, cố gắng tỉnh táo để mở cửa cho quản gia.
Quản gia: “Phu nhân dặn mang sữa lên cho cậu”
Khương Thả cảm thấy nghi ngờ hỏi: "Là Cố phu nhân dặn mang sữa cho tôi uống sao?"
Hạ độc? Muốn tôi chết?
Hàng loạt ý nghĩ không hay xuất hiện trong đầu Khương Thả. Lần này cậu không giấu được cảm xúc. Mặt nặng trịch, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
May mà quản gia không để ý: "Vâng ạ, phu nhân bảo tôi nhìn cậu uống hết."
Khương Thả nhìn chằm chằm ly sữa một lúc lâu, lại nở nụ cười: "Vậy sao? Cảm ơn Cố phu nhân hộ tôi."
Khương Thả nhận lấy sữa, uống một hơi cạn sạch: "Ngọt quá."
Quản gia vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi thiếu gia, lần sau tôi sẽ nhắc đầu bếp chú ý độ ngọt."
"Ừm."
Sau khi quản gia đi rồi, mặt Khương Thả trầm xuống, lộ ra vẻ khó chịu. Sau đó, cậu nhanh chóng vào phòng vệ sinh, cúi người nôn khan. Cảm giác nôn ọe không dễ chịu chút nào. Mùi hôi tanh xộc lên, thiếu niên tóc đen mặt trắng bệch, mồ hôi trán và lưng đầm đìa, nhìn cậu như thể bị lột da sống.
Khương Thả đứng trước bồn rửa tay. Hình ảnh cậu trong gương, mắt ướt đẫm, cơ thể run rẩy không kiểm soát, vô lực, mềm nhũn, rồi ngã xuống sàn.
Tâm thần phân liệt là một bệnh tâm thần nặng, nguyên nhân chưa rõ, phần lớn bệnh nhân có ảo giác, hoang tưởng, ý thức thường tỉnh táo, trí tuệ cơ bản bình thường, nhưng một số bệnh nhân có thể bị suy giảm nhận thức.
Bệnh này có 60-80% khả năng di truyền. Và Khương Thả là một trong số đó.
Mặt sàn lạnh lẽo dần dần lấy đi hơi ấm cơ thể cậu Khương Thả, trần nhà quay cuồng, đồng tử Khương Thả giãn ra, ý thức dần mơ hồ.
Cùng lúc đó, Khương Thả biết rõ bệnh của mình tái phát. Nhưng đồng thời, cậu lại chìm đắm trong cơn đau này. Đa số bệnh nhân tâm thần đều nghĩ mình không bệnh. Khác với họ, Khương Thả biết rõ mình bị bệnh.
Năm mười ba tuổi, khi lần đầu tiên bị ảo giác, cậu ấy đã biết mình di truyền bệnh tâm thần của mẹ. Khương Thả tự mình đi khám bệnh. Bác sĩ nói cậu ấy bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực, một trong những bệnh tâm thần nặng thường gặp.
Ngày được chẩn đoán. Bác sĩ sợ cậu ấy từ chối điều trị nên muốn báo cho người giám hộ. Nhưng bị Khương Thả ngăn lại, mỉm cười nói với bác sĩ: "Không cần nói cho ba tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn điều trị."
Từ ngày đó, Khương Thả bắt đầu quá trình điều trị kéo dài bốn năm, bệnh tình có giảm bớt nhưng không chữa khỏi hoàn toàn. Bác sĩ nói đó là nút thắt. Nút thắt trong lòng không gỡ được thì chắc chắn bệnh sẽ không thể khỏi.
Khương Thả nằm bất lực, thở dốc từng hồi, rồi nhắm mắt lại. Cậu nghe thấy có người gọi bên tai, giọng nói rất mơ hồ, và khi cậu cố nghe rõ thì giọng nói đó lại xa dần.
"Chim cánh cụt nhỏ!"
"Tiểu Thả."
"Mẹ đây." Giọng nói dịu dàng.
"Khương Thả!"
"Khương Thả!" Tiếng gào thét.
Đồng hồ phòng ngủ tích tắc trôi qua. Tiếng kim giây "tích tắc" xuyên qua tường truyền vào phòng vệ sinh. Không biết bao lâu sau, Khương Thả chậm rãi bò dậy. Cậu chống tay lên hai bên bồn rửa mặt, gân xanh nổi rõ, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Khương Thả ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, đột nhiên bật cười: "Con người, đúng là sinh vật yếu đuối."
Nếu sớm muộn gì cũng chết, chết sớm hay muộn có gì khác nhau? Ai chết cũng được, cậu cũng có thể chết.