Triển lãm xe kéo dài suốt ba ngày.
Trong giới người mẫu, Sầm Vũ thuộc nhóm có chiều cao khiêm tốn, chỉ 1m73, không có công ty môi giới chính quy, lại không muốn mặc những bộ đồ xe mẫu hở hang nóng bỏng để thu hút ánh nhìn, nên chỉ có thể bị phân đến vị trí khá khuất. Mỗi lần đứng cạnh xe, cô đều phải mang đôi giày cao gót mảnh suốt thời gian dài, đôi chân cô đau đến mức gần như muốn tàn phế
Trong suốt sự kiện, cái người tên Tiêu Ký gọi cô đến, hoàn toàn không hề xuất hiện.
Điều đó khiến Chu Nhan bắt đầu sinh hoài nghi, cho rằng Sầm Vũ tuyệt đối không phải là người mẫu xe mà đại thiếu gia hàng đầu Tây Thành, Tiêu Ký, đích thân tìm về.
Với thân phận như Tiêu Ký, làm sao có thể rảnh rỗi đến mức tự mình lên mạng đăng tin tìm xe mẫu chứ?
Rõ ràng là Sầm Vũ đang bịa chuyện.
Thế nhưng, vào buổi chiều cuối cùng của triển lãm xe quốc tế, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Sầm Vũ mang đôi cao gót mảnh, mặc chiếc váy dài trễ vai ôm ngực bằng vải voan đen, bước về khu vực trưng bày của mình thì gặp Tiêu Ký.
Tiêu Ký mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, dáng người cao ráo, săn chắc, mái tóc ngắn màu vàng kim rực rỡ, lông mày sắc nét, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, trông vô cùng trẻ trung nhưng lại toát ra khí chất kiên nghị. Bên cạnh anh ta còn có hai đại diện nhà máy sản xuất ô tô, đang nhân cơ hội triển lãm để bàn chuyện làm ăn với anh ta.
Sầm Vũ chưa từng gặp Tiêu Ký, cũng không thật sự quen biết anh ta, nên khi lướt qua, cô vẫn giữ dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Ký dùng khóe mắt nhìn cô gái, trong khoảnh khắc bị gương mặt thanh lệ của cô làm cho mê hoặc, sau đó là dáng người uyển chuyển đầy đặn của cô.
Người mẫu xe mà Tiêu Ký gặp qua nhiều không kể xiết, nhưng kiểu quyến rũ mà không dung tục như Sầm Vũ lại hiếm thấy vô cùng.
Cô không mặc trang phục hở hang, tư thái cực kỳ xuất sắc, dáng đi thẳng tắp, cổ cao thẳng tắp như thiên nga kiêu hãnh, làn da mịn màng không tì vết, trông chẳng khác nào một khối bạch ngọc lạnh lùng kiêu sa.
Chiếc váy đen ôm ngực trễ vai không hề phô bày vòng một, nhưng đường cong được vải bọc lấy còn gợi cảm hơn cả khi phô bày ra ngoài.
Xương quai xanh nhỏ nhắn, tinh xảo, bờ vai tròn trịa nõn nà khẽ lộ ra, trên người phảng phất hương thơm thanh nhã của lan.
Ánh mắt Tiêu Ký dừng lại trên gương mặt cô, đó là một gương mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay, nhưng đường nét lại đẹp đến mức khiến người ta không thể quên.
Đôi mắt đen láy, chứa đầy sự trong trẻo thuần khiết.
Chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú, mang theo nét kiêu hãnh.
Đôi môi được tô son đỏ rực, lộ ra sự quyến rũ mê hoặc.
Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, Sầm Vũ đã bước đi, giày cao gót nện xuống nền đất, dáng vẻ vô cùng thanh tao tao nhã, đi về phía khu vực trưng bày của mình, bên cạnh một chiếc xe địa hình của thương hiệu nội địa, thay ca cho người mẫu mà cô sắp thế chỗ.
"Người mẫu này đẹp quá! Dáng người đúng là cực phẩm!"
Khán giả xung quanh nhanh chóng giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để, Sầm Vũ khẽ cong môi, nở nụ cười lịch sự mà xa cách.
Lúc này tuyết ở Tây Thành còn chưa tan hết, nhưng chỉ một nụ cười của Sầm Vũ, lại như ánh nắng rực rỡ mùa xuân rơi xuống nhân gian.
Thấy ánh mắt Tiêu Ký vẫn không rời khỏi Sầm Vũ, một trong hai nhà máy sản xuất xe lập tức tỏ ý lấy lòng: “Tiêu gia, hay là tôi đi xin số liên lạc giúp ngài nhé?”
Trong mắt bọn họ, những cô gái đến làm người mẫu xe đều là những món hàng rẻ mạt, chỉ cần xin được số điện thoại là có thể chơi bời thỏa thích với một thiếu gia hào môn như Tiêu Ký.
Dù sao thì thanh xuân của họ cũng chỉ có mấy năm, không tranh thủ kiếm chác sớm thì còn đợi đến khi nào?
Người đại diện của một nhà máy khác cũng rất thức thời, lập tức hùa theo: “Đứng ở góc khuất thế kia, chắc còn chẳng bằng mấy mẫu xe nghiệp dư. Tiêu gia mà ngoắc tay một cái, chắc chắn cô ta sẽ nhào đến nịnh bợ ngay.”
"Giữ mồm miệng sạch sẽ chút, đang trong triển lãm đấy." Tiêu Ký nhíu mày, khó hiểu tại sao trong mắt hai ông chú trung niên này, anh ta lại trở nên bẩn thỉu như thế.
"Biết vì sao tôi nhìn cô ấy không?" Tiêu Ký lần lượt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Vì cô ấy hình như là người tôi đã tìm đến. Tôn trọng chút đi, hiểu không? Còn nói linh tinh nữa, tôi lập tức loại bỏ xe của hai người khỏi hệ thống phân phối của nhà tôi.”
Hai người trung niên lập tức hoảng hốt, vội vàng đổi giọng.
“Ha ha, Tiêu gia đúng là có mắt nhìn.”
“Vẫn là Tiêu gia biết chọn người nhất.”
“Tiêu gia đừng trêu bọn tôi nữa, biết bây giờ xe bán không tốt, bọn tôi lỡ lời chẳng được sao? Người mẫu xe ở gian hàng F29, chính là cái gì mà "Nhất thụ đào hoa tiếu nhan khai"*, tiên nữ hạ phàm ban phúc đấy.”
*Nhất thụ đào hoa tiếu nhan khai (一树桃花绽笑颜): Một cây đào nở rộ, như ý chỉ sắc đẹp rạng rỡ của nữ tử.
“Gọi người lập tức mang trà nước và điểm tâm đến cho người mẫu xe ở gian hàng F29, nói là Tổng giám đốc Tiêu Ký gửi tặng.” Ông chủ nhà máy ra lệnh cho thư ký đi theo bên cạnh.
“Vâng, tôi đi ngay.”
Thế là thật sự có người tất tả đi mang trà nước và điểm tâm đến cho Sầm Vũ.
Tiêu Ký vẫn luôn im lặng, không nói gì, có chút mất hứng. Anh ta vừa bị gia đình sắp xếp đến đây làm ăn, vẫn chưa quen với những trò nịnh bợ trên thương trường này.
Hai người thương nhân trung niên này ăn nói không đứng đắn về nữ người mẫu xe, khiến Tiêu Ký cảm thấy bàn chuyện làm ăn với bọn họ thật sự quá hạ thấp bản thân.
Cũng may đúng lúc này, điện thoại di động vang lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat, có người đến Tây Thành tìm anh, lập tức thu hút sự chú ý.
Người đó nhắn: [Tôi đến rồi.]
Tiêu Ký có chút bất ngờ, hỏi: [Ở đâu?] Anh không nghĩ đối phương thực sự sẽ nhận lời mời mà đến.
Người kia trả lời: [Bên ngoài triển lãm, cổng Đông của tường thành.]
[Ra ngay.] Tiêu Ký vội vàng rời khỏi triển lãm.
Hôm nay thời tiết Tây Thành hiếm khi tốt như vậy. Người kia lái một chiếc Mercedes-Benz G500 màu đen, toàn thân cũng mặc đồ đen.
Áo len cao cổ, áo khoác dài, quần bó, giày da buộc dây, tất cả đều màu đen, làm nổi bật khí chất lạnh lùng đầy cấm dục.
Tiêu Ký hiếm khi thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế này, đi lên trêu chọc: “Chà, Văn ca, phát tài thật rồi sao? Chuyện trong giới nói có phải thật không? Văn ca đúng là trâu bò ghê, không ngờ dòng máu trong người anh lại là của công tước, cao quý quá đi.”
Tiêu Ký cảm thấy chuyện này cứ như huyền huyễn vậy, thật không ngờ Chu Văn, người luôn lăn lộn dưới đáy xã hội, lại có thân phận thật sự còn cao quý hơn cả cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng như anh ta.
Dạo trước tin đồn lan truyền, ai cũng đoán Chu Văn có thực sự sẽ về Hồng Kông nhận tổ quy tông hay không. Anh cũng biến mất khỏi giới đua xe một thời gian, rất lâu rồi không thấy xuất hiện thi đấu.
Bởi vì anh không có mặt, nên gần đây giới đua xe cũng trở nên nhàm chán hơn hẳn.
Tiêu Ký nhìn bộ dạng hiện tại của Chu Văn, biết chắc hẳn anh đã đến Hồng Kông nhận tổ rồi. Là con người thì chắc chắn sẽ đi thôi, ai lại muốn tiếp tục sống những ngày tháng bấp bênh, vất vả chứ?
Chu Văn mở cửa xe, lấy từ bảng điều khiển trung tâm ra một bao thuốc, động tác lười biếng xé ra, rút một điếu ném cho Tiêu Ký, nói: “Đi ngang qua Tây Thành, nghe nói cậu tổ chức triển lãm xe ở đây, nên đến xem thử.”
“Xe trong triển lãm này tệ quá, có tặng miễn phí Văn ca cũng không thèm.” Tiêu Ký cười, nhân cơ hội quan sát Chu Văn một lượt, phát hiện anh có chút thay đổi, nhưng cũng có chỗ vẫn như cũ.
Anh hút thuốc vẻ mặt vẫn thờ ơ, kiêu ngạo như thường lệ, cả người toát lên vẻ lười biếng, không đặt ai vào mắt.
Bờ vai rộng rãi, áo khoác dài cắt may cứng cáp càng làm nổi bật vóc dáng. Đôi chân dài bọc trong chiếc quần ôm sát màu đen.
Tóc ngắn đen nhánh, gương mặt góc cạnh sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm sáng rực, tựa như mặt biển trong đêm tối được ánh trăng chiếu rọi, khiến người ta mê mẩn.
Ngay cả một người đàn ông như Tiêu Ký cũng có chút ngây người khi nhìn anh.
Chu Văn quả thật có tướng mạo câu hồn
“Đừng có đùa, trước đây tôi đua xe với người ta, lấy mạng đổi tiền, liều mạng một năm cũng không mua nổi một chiếc xe trong triển lãm này.”
Bị Tiêu Ký tâng bốc như vậy, Chu Văn chỉ ngậm điếu thuốc, yết hầu khẽ lăn nhẹ, hoàn toàn không có chút cảm giác bản thân hiện tại đã phát đạt, chỉ trầm giọng thẳng thắn rằng trước đây mạng anh ta đúng là rẻ mạt.
“Đó là chuyện trước kia rồi.” Tiêu Ký cảm thán: “Bây giờ Văn ca khác rồi, chân mệnh thiên tử, trở về gia tộc rồi, Văn ca chỉ cần hắt hơi một cái, mấy người như chúng em cũng phải run rẩy theo.”
Tiêu Ký than thở, Chu thiếu gia bây giờ đúng là không còn như xưa nữa.
Anh đã trở thành thái tử gia của Hồng Kông, người mà không ai dám động vào.