Tơ Nhung Vương Chút Nắng

Chương 3: Tra nam (1)

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sầm Vũ tẩy trang xong, thay đồ rồi bước ra khỏi phòng tắm của khách sạn. Cô bạn cùng phòng với cô đang xem TV.

Điều kiện chỗ ở của khách sạn chỉ ở mức bình thường, TV treo tường cũng không có các kênh phát sóng theo yêu cầu đặc biệt.

Cô gái kia tiện tay chọn đại một bộ phim để xem, chính là bộ phim bị chê bai không thương tiếc của Hứa An Hoa – Đệ Nhất Lư Hương.

Trên màn hình, Kiều Kỳ Kiều với dáng vẻ lông bông, bất cần đang nói lời yêu đương với Cát Vi Long – cô gái vừa mới biết rung động lần đầu: "Anh không thể hứa hẹn cưới em, cũng không thể hứa hẹn yêu em, nhưng anh có thể mang đến cho em niềm vui. Đây chẳng phải thứ hiếm có nhất trên đời sao?"

“Mẹ nó!” Nhìn thấy cảnh này, nghe được lời thoại kia, cô gái liền phẫn nộ tắt luôn tivi, không thể nào xem tiếp nổi nữa, nghiến răng mắng: “Tra nam!”

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên im ắng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Sầm Vũ đi ra, cô gái nọ quay đầu lại, không chút kiêng dè mà đánh giá cô từ đầu đến chân, sau đó chủ động bắt chuyện: “Cậu từ đâu đến vậy? Trước đây chưa từng làm qua đúng không? Trông cậu khá lạ, lại đến trễ thế này. Mấy người mẫu xe tham gia triển lãm lần này đều đã có mặt từ chiều nay rồi, cái bà Vu Miêu do ban tổ chức phái đến ấy, hung dữ dã man, cô ta chính là người phụ trách bọn mình, lúc điểm danh không thấy gọi tên cậu đâu.”

“Vậy à? Có lẽ bọn họ quên mất tôi rồi.” Sầm Vũ chớp mắt, có chút hoang mang.

Cô nghĩ có khi nào Tiêu Ký quên không thêm tên cô vào danh sách không, đột nhiên muốn gọi điện xác nhận với anh ta, nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Dù sao cô cũng đã đến đây rồi, nếu thật sự bị Tiêu Ký lừa, thì cứ xem như lần này đến Tây Thành du lịch vậy.

“Cậu được chọn kiểu gì vậy? Cậu là người mẫu tự do hả?” Cô gái tò mò hỏi.

“Tôi thấy một bài đăng trên mạng, liền liên hệ theo đó, người ta bảo tôi tới.” Sầm Vũ trả lời.

“Không thể nào! Triển lãm xe lần này là sự kiện tầm cỡ hàng đầu, người mẫu xe đều được tuyển chọn thông qua các công ty môi giới chuyên nghiệp. Tôi còn phải nhờ quản lý của mình chạy chọt cửa sau, lấy suất đăng ký từ công ty người mẫu hạng nhất khác, vượt đủ ba ải sáu tướng mới được chọn vào đấy.” Cô gái không thể tin nổi.

“Người bảo cậu đến là ai?” Cô ta nhất quyết truy hỏi.

“Tiêu Ký.” Sầm Vũ đáp.

“Mẹ ơi! Không thể nào?” Cái tên này khiến cô gái sững sờ đến ngây người.

“Chính là anh ta.” Sầm Vũ không để tâm, ngồi xuống giường, vỗ vỗ gối, chuẩn bị đi ngủ.

Cô gái kia lập tức hoảng hốt truy hỏi: “Là Tiêu Ký đó á? Đại thiếu gia hào môn đỉnh cấp nổi tiếng Tây Thành? Là thái tử gia của Tập đoàn Công nghiệp nặng Tây Thành, đơn vị tổ chức triển lãm xe lần này?” Cô ta quả thực không thể tin nổi rằng Sầm Vũ lại là người mẫu xe do chính Tiêu Ký đích thân mời đến.

Chắc chắn là anh ta để ý cô gái này, tìm đến để theo đuổi chứ gì!

Đối mặt với sự kích động của đối phương, Sầm Vũ lặng lẽ nằm xuống giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cô đã trả lời những gì mình thấy cần trả lời rồi, còn những chuyện khác, cô cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình, không cần phải tiếp tục đáp lời.

“Cậu có biết Tiêu Ký đẹp trai cỡ nào không? Bao nhiêu cô gái muốn có được WeChat của anh ấy chứ! Anh ấy đua xe giỏi cực kỳ, dáng vẻ cầm vô lăng bằng một tay, thật sự có thể khiến người ta mê chết!” Cô gái kia lại hưng phấn muốn tiếp tục trò chuyện với Sầm Vũ.

“Thật ra tôi không thích mấy thiếu gia nhà giàu lắm.” Sầm Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, nói rõ ràng từng chữ..

“Thật không?” Cô gái thấy Sầm Vũ dường như không hề có chút hứng thú nào với Tiêu Ký, bán tín bán nghi, dò xét hỏi: “Cậu có WeChat của Tiêu Ký không? Có thể… có thể gửi cho tôi được không?”

“Được thôi.” Sầm Vũ không chút do dự đáp.

Cô gái lập tức vui mừng khôn xiết, hào hứng rút ngắn khoảng cách với Sầm Vũ, chủ động giới thiệu bản thân: “À đúng rồi, tôi tên là Chu Nhan, Chu Nhan trong câu Chu Nhan từ kính ấy.”

“Tôi là Sầm Vũ, chữ ‘Sầm’ trong ‘Sơn Kim Sầm’, chữ ‘Vũ’ trong ‘Nữ Vô Vũ’.”

Sau khi kết bạn WeChat, Sầm Vũ liền chuyển tài khoản WeChat của Tiêu Ký cho Chu Nhan.

Sau đó cả hai cùng đi ngủ.

Chu Nhan cùng tuổi với Sầm Vũ, chỉ là một người mẫu nghiệp dư, kiểu không được công ty môi giới chính quy nào thu nhận. Nhưng ít ra, cô ấy có thể tự nuôi sống bản thân.

Còn Sầm Vũ vẫn là một nữ sinh đại học chưa tốt nghiệp, hiện tại vẫn phải dựa vào dì và bà ngoại chăm sóc.

Tắt đèn xong, Chu Nhan nói: "Ngày mai triển lãm xe có thể gặp được không ít người giàu đấy. Biết đâu vớ được một đại gia làm bạn trai, vậy thì đời này coi như không uổng phí khi đến thế giới này rồi."

Sầm Vũ chỉ cười nhạt, không quá tán đồng với quan điểm này.

Trong căn phòng tối sau khi tắt đèn, Chu Nhan đột nhiên hỏi: "Phải rồi, Sầm Vũ, cậu có bạn trai không?"

"Chưa có." Sầm Vũ đáp.

"Một người cũng chưa từng yêu? Mấy nữ sinh đại học bây giờ ở trong trường lâu quá đều trở nên đơn thuần vậy à? Gạt người chứ gì." Chu Nhan hoàn toàn không tin rằng Sầm Vũ chưa từng yêu đương.

Sầm Vũ không trả lời nữa, trong đầu lại thoáng hiện lên hình bóng của một người, nhưng rất nhanh đã gạt đi. Bởi vì, cô nhớ rõ giữa mình và người đó chỉ từng có một đoạn tình cảm ngắn ngủi.

Chẳng bao lâu sau, anh ta liền chán, là người nói chia tay trước.

Khi ấy anh ta vẫn như mọi khi, kẹp điếu thuốc cháy dở trong tay, đôi môi mỏng đỏ thắm khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa trời sinh phong lưu lấp lánh, ánh mắt phức tạp nhìn Sầm Vũ, giọng điệu nhạt nhẽo nói: "Sầm Vũ, chúng ta chia tay đi. Em quá ngoan, mà loại đàn ông xấu như tôi, thật sự không hợp với em."